"Anh chị ơi... Có thể giúp em mở cửa được không? Em tìm bạn của em nhưng mà hức... Anh chị chắn mất cửa rồi..."
Đột nhiên phía sau lưng có tiếng nói truyền lại, vài người đứng ở đầu cửa quay mặt về sau. Ngay lập tức bắt gặp khuôn mặt tủi thân của một bé gái, đôi mắt cô bé trực trào như sắp khóc. Khiến cho bọn họ có cảm giác như mình đã làm chuyện xấu vậy.
Mọi người đều tự động né qua một bên, một cô gái trong số họ đưa tay đẩy cánh cửa ra, đối diện với cô bé xinh đẹp không khỏi mủi lòng. Cô ngồi xuống để bằng với chiều cao của bé, sau đó cất tiếng xin lỗi chân thành.
"Bạn nhỏ, tụi chị xin lỗi vì chắn cửa của em. Em đừng khóc nữa nhé, tụi chị dẫn em đi vào được không?"
Đàm Nhu Nhi thu về kết quả như mong muốn, đối với câu hỏi của chị gái này liền gật đầu đồng ý, bàn tay nhỏ còn rất thành thực đưa ra cho chị gái đó nắm lấy.
"Vâng ạ."
Xung quanh, một nhóm người đã bị sự đáng yêu của cô bé này đánh gục, chị gái nói chuyện với cô cũng vì sự đáng yêu này mà mềm lòng, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ xinh kia, nở một nụ cười dịu dàng.
"Bạn em đang ở đâu vậy cô bé?"
Đàm Nhu Nhi đưa tay đang cầm vở lên lau đi tầng nước đang làm nhòe đi tầm nhìn của mình, đối với câu hỏi của chị gái xinh đẹp này khẽ lắc đầu đáp lại.
"Em cũng không biết, bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-do-toi-nuoi-lon/2573591/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.