Chở cô về đến nhà an toàn, Lâu Vĩnh lúc này mới trở lại công ty xử lý một số văn kiện còn tồn đọng.
Nhưng còn chưa ngồi ấm cái ghế, bên ngoài đã truyền vào một tràn gõ cửa. Không phải là gõ, chính xác hơn nên dùng từ 'đập'.
Mà người đập cửa này, đáng lý ra nên ở nước khác, điều khiển công ty NN mà Lâu Vĩnh đã giao phó, Độ Ngôn.
Vừa nhìn thấy bản mặt của người xuất hiện, Lâu Vĩnh hơi cau mày, âm thanh phát ra có chút bực bội.
"Tôi bảo với cậu không cần phải về thành phố V này mà. Có chuyện gì thì cứ bàn bạc online là được rồi."
Độ Ngôn nghe được sự hời hợt trong lời nói của lão đại, cậu không nhịn được mà cáu giận.
"M.ẹ kiếp, lão đại, dù gì tôi cũng đường đường là người thừa kế của một gia tộc danh giá, ngài cho tôi chút sĩ diện không được hay sao? Bây giờ ngài ở đây cùng bé con của ngài tình chàng ý thiếp mặn nồng, còn lại công việc của NN cũng như tổ chức mật thì sao?! Nói cho ngài biết, cũng bởi vì ngài mà sợi tơ hồng vừa nối của tôi đã không cánh mà bay."
Vừa nói, Độ Ngôn vừa khoanh tròn tay lại, khuôn mặt vênh lên vẻ bất cần đời.
"Nếu ngài không bồi thường thì tôi xin nghỉ việc, tôi thà trở về nhà thừa kế công ty của mình còn hơn bị ngài bóc lột sức lao động."
Nhưng dường như mọi uất ức kể khổ của cậu đem ra trước mặt Lâu Vĩnh giống như lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-la-do-toi-nuoi-lon/2573528/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.