“Sao thế?” Thấy cảm xúc của cô hình như hơi không đúng lắm nên Thẩm Trí hỏi
Từ Khả dùng sức lắc đầu rồi lại nhìn anh mà tươi cười, cô giấu hơn nửa khuôn mặt vào bên trong khăn quàng cổ chỉ để lộ một đôi mắt cong cong ra bên ngoài.
Thẩm Trí nghiêng đầu nhìn cô mãi một lúc mới thu hồi tầm mắt của mình.
Ngã tư đường rơi vào ban đêm sẽ khiến cho người ta cảm thấy hơi mơ màng, Từ Khả nhìn bóng hai người cứ thi thoảng lồng vào nhau lại có đôi khi bị kéo ra rất dài cũng có khi ngắn lại, giống như có hơi kì lạ.
Đường dài thế nào đi cũng hết, bọn họ cuối cùng cũng đi tới điểm đích.
Từ Khả kéo cửa cuốn lên, hôm qua cô mới gọi người đến gắn một tấm mành trong suốt rất nặng, như thế thì còn có thể chắn gió đỡ một chút.
Nếu không trời lạnh thì khách ngồi bên trong ăn gì cũng mau chóng lạnh lên.
Cửa tiệm của cô không lớn lắm nên lắp cái mành này cũng không tốn bao nhiêu tiền cả.
[Xe ba bánh không cần dắt vào trong đâu]
Từ Khả chỉ chỉ về phía xe ba bánh, bởi vì bên trong nhỏ nên không thể dắt xe để vào trong được, cô chỉ cần đem bình gas và giá nướng cất vào trong tiệm là được rồi.
Sau khi cất xong thì cô lại giơ tay làm động tác trong ngôn ngữ kí hiệu: [Anh mau về đi, nghỉ ngơi thật tốt]
Sau đó cô mới tháo khăn quàng xuống, cái khăn này quàng lên vô cùng ấm áp.
“Em cứ giữ khăn quàng đi” Thẩm Trí nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-khong-the-noi-quy-tinh-hoi/5179608/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.