Chúc Ôn Thư buồn cười, cô vừa lấy điện thoại, vừa nói: "Uyên Uyên à, con người sẽ có lúc sai lầm. Chỉ cần thay đổi vẫn sẽ là đứa trẻ ngoan, nhưng em nói dối là không đúng rồi."
Cô mở nhóm chat của phụ huynh ra, Chúc Ôn Thư tìm được "bố của Lệnh Tư Uyên."
Lệnh Tư Uyên thấy thế bèn vội vàng nhảy xuống giường, nhưng lại không dám làm gì cả. Cậu bé trào trực nước mắt, đáng thương túm lấy góc áo của Chúc Ôn Thư.
"Cô ơi.. Cô đừng nói bố em biết mà, ông ấy sẽ mắng em đó.."
Chúc Ôn Thư thở dài, tắt điện thoại đi, hỏi lại Lệnh Tư Uyên lần nữa.
"Vậy em nói cô biết lý do vì sao đánh nhau được không?"
Lệnh Tư Uyên bật khóc, giọng nói nghẹn ngào: "Vương Tiểu Bằng nói.. nói mẹ không cần em nữa.. Bố cũng sắp không cần em rồi.."
"..."
Trước khi tiếp quản lớp này, Chúc Ôn Thư đã tìm hiểu sơ bộ về tình hình của học sinh.
Lệnh Tư Uyên có phần đặc biệt hơn.
Theo lời của cô chủ nhiệm lớp cũ, cậu bé sống trong một gia đình đơn thân, nhưng điều kiện gia đình không tệ. Chỉ là bố rất bận rộn, ngày thường đều là bảo mẫu kiêm gia sư gia đình chăm sóc cậu bé.
Tháng chín năm ngoái nhập học, cũng là bảo mẫu đưa cậu bé đến trường.
Chuyện này cũng kỳ quặc quá rồi.
Nghe thấy lời nói của Lệnh Tư Uyên, Chúc Ôn Thư vừa giận vừa đau lòng cho cậu bé.
"Thôi được, cô biết rồi, lát nữa cô sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-den-xem-concert-cua-toi/2694549/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.