Trong ba giây im lặng ở văn phòng, có bảo vệ đi ngang qua, khẽ liếc nhìn vào bên trong.
Chúc Ôn Thư lúc này gần như không rảnh lo lắng Lệnh Sâm có bị nhận ra hay không, cô chỉ lo lắng người này có khi nào ra tay tại đây luôn không.
Hiển nhiên, mẹ của Vương Tiểu Bằng cũng có lo lắng này.
Bà ta kéo lấy tay Vương Tiểu Bằng lùi về sau một bước, đôi mắt đảo quanh, không tìm được cơ hội phản pháo lại.
Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Lệnh Sâm, bà ta nhẫn nhịn rất lâu cũng không biết nên quật cường ra sao nữa, chỉ đành cứng đầu, yếu ớt nói: "Tôi có thể làm gì được, nào dám đắc tội với giáo viên chứ, tôi chỉ đưa ra kiến nghị mà thôi."
Nói xong, bà ta cũng không đợi Chúc Ôn Thư đáp lời nữa, kéo tay Vương Tiểu Bằng định rời đi.
"Đợi đã."
Bà ta vừa quay người, bèn nghe thấy giọng nói Lệnh Sâm vang lên.
"Giờ có phải nên đến lượt bà xin lỗi rồi không?"
Mẹ Vương ngây người giây lát, cứng nhắc đẩy con mình ra.
Vương Tiểu Bằng bĩu môi: "Hôm qua cô giáo đã bảo con xin lỗi rồi.."
Thế là mẹ Vương lập tức nhướng mày: "Thằng bé.."
"Tôi không nói thằng bé."
Lệnh Sâm nhìn chằm chằm mẹ Vương, không nói thêm gì nữa.
Dưới ánh nhìn của anh, mẹ Vương giãy giụa hồi lâu, rồi quay người nói với Chúc Ôn Thư: "Xin lỗi nha cô giáo, vừa nãy tôi nói hơi nặng lời."
"Không sao, sau này chúng ta.."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-den-xem-concert-cua-toi/2694295/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.