Bởi vì một câu "không khác anh cho lắm" kia khiến tài xế trước giờ vẫn luôn xem mình là không khí cố gắng che giấu sự kinh ngạc của bản thân, thế nhưng nó vẫn thể hiện ở chân của anh ta.
Với một cú đạp phanh đột ngột, Chúc Ôn Thư suýt va vào lưng ghế phía trước.
Ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt kinh ngạc trong gương chiếu hậu của tài xế, Chúc Ôn Thư cười tươi nói: "Anh à, tôi đùa thôi."
Tài xế có chút ngượng ngùng, liếc nhìn Lệnh Sâm muốn nói rồi lại thôi, sau đó mới cứng ngắc quay đầu tiếp tục lái xe.
Sau khi ngồi thẳng, Chúc Ôn Thư nghiêng đầu nhìn Lệnh Sâm.
Anh cũng đang ung dung ôm cánh tay nhìn cô, khóe miệng vẽ lên nụ cười xem trò, giống như người suýt nữa bị lộ bí mật không phải anh vậy.
"Cô Chúc, cơm có thể ăn bừa nhưng không được nói bừa đâu."
Chúc Ôn Thư không ngờ Lệnh Sâm lại giấu việc này kín như vậy, ngay cả tài xế nhà mình cũng không biết.
Nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý.
Việc kiểu này thêm một người biết sẽ thêm một phần nguy hiểm.
"Xin lỗi, tôi biết rồi."
Sau mấy giây, chiếc xe chầm chậm dừng trong khoảng đất trống dưới vòng đu quay.
Có mấy chiếc xe bảo mẫu dừng lại ở chỗ không xa, bên cạnh chất đống đủ loại thiết bị quay chụp, những người đeo thẻ làm việc qua lại không ngớt trong đó.
Cửa xe mở ra, Chúc Ôn Thư đứng dậy quay sang nói với Lệnh Sâm: "Vậy tôi xuống xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-den-xem-concert-cua-toi/2694285/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.