Chúc Ôn Thư bật đèn flash của điện thoại tìm hơn một tiếng cũng không tìm thấy bóng dáng của vòng tay đâu, bên Ứng Phi cũng truyền đến tin xấu.
Nhác thấy đã sắp tới chín giờ, trong công viên im lặng như tờ, chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu.
Chúc Ôn Thư ngồi trên ghế dài hồi lâu mới từ từ chấp nhận kết quả không tìm lại được chiếc vòng tay kia.
Bỏ đi, chắc chắn là có người nhặt mất rồi.
Chúc Ôn Thư nặng nề thở dài, vừa đứng dậy rời đi, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mẹ.
[Chúc Ôn Thư]: Vòng tay thạch anh hồng con mua năm ngoái bị mất rồi ạ.
[Chúc Ôn Thư]: Không biết có người nào thương con mua cho con một chiếc mới không nhỉ?
[Mami]: Được chứ.
[Mami]: Tìm bạn trai mua cho.
[Chúc Ôn Thư]: Con làm gì có bạn trai?
[Mami]: Vậy làm gì có người thương con?
[Chúc Ôn Thư]:.
Sau khi bị mẹ từ chối, Chúc Ôn Thư ngẩng đầu lên nhìn về phía vòng đu quay.
Đó là nơi duy nhất cô chưa từng tìm qua, bởi vì Lệnh Sâm làm việc ở bên kia nên cô không có ý định đi đến đó.
Hơn nữa hy vọng cũng không lớn, dù sao buổi chiều cô và Ứng Phi cũng chỉ là đi qua một vòng, không đến mức lại trùng hợp như vậy đâu.
Nhưng mà..
Dù sao tới cũng đã tới rồi, Chúc Ôn Thư vươn cổ, đi về phía bên kia.
Hiện trường quay phim bận rộn hơn nhiều so với suy nghĩ của Chúc Ôn Thư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-den-xem-concert-cua-toi/2694284/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.