“Vậy em thấy trên ngực Thôi Thư Ny có biểu tượng tương tự đúng không?”
Người đàn ông thích thú liếc nhìn ngực cô, ánh mắt rất có ý tứ.
Trong giấy lát Thẩm Lưu Bạch hiểu được ý của anh, trên mặt chợt hiện lên một tia ửng hồng, có chút tức giận đánh anh.
“Anh nói chuyện đứng đắn đi.”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói tiếp.
“Lúc đầu em nghĩ cũng thấy lạ, nếu Thôi Thư Ny là Hùng Hùng Bất Ái, sao cô ấy lại bị chuốc thuốc ngủ trên trần nhà.”
“Sau khi Vương Tễ nói ra kế hoạch của mình, em mới nghi ngờ Thôi Thư Ny đã biết trước, sau đó tự mình áp dụng kế hoạch này lên người mình để gây hoang mang cho mọi người.”
“Điều quan trọng nhất là tiếng bước chân, chỉ có một chiều. Lúc đi cùng Chu Mạn chúng ta không bật đèn, nhưng em cảm thấy lúc đó trên trần nhà không có ai.”
Những ngón tay mảnh mai của cô ấy chỉ vào chính mình.
“Đêm đầu tiên ở một nơi xa lạ, em ngủ không ngon, chắc chắn đến gần sáng vẫn không có tiếng động lên lầu.”
“Lúc đó em chỉ nghi ngờ thủ pháp này, khi thực sự nhìn thấy hình xăm, em mới xác định được Thôi Thư Ny.”
“Phòng thí nghiệm của ba em không bắt buộc xăm hình, nhưng em đã nghe nói về một nhóm thí nghiệm năng nổ hơn sử dụng hình xăm làm dấu, các nhà nghiên cứu và tình nguyện viên của họ rất nhiệt tình.”
“Vậy em cho rằng Thôi Thư Ny chỉ là một người bị cưỡng chế thí nghiệm?”
Cận Hải Dương cau mày.
Theo các đồng nghiệp của anh trên đảo Bạch Sa, Thôi Thư Ny không mấy hợp tác với cuộc điều tra, nếu không nhờ một số bằng chứng để lại tại hiện trường, họ khó có thể có được một lời khai hoàn chỉnh.
Cô gái trẻ đó có một tuyến phòng thủ tâm lý cực kỳ mạnh, cô ấy dường như đã xây dựng một con đê không có kẽ hở cho chính mình, cảnh sát phải tốn nhiều công sức và chiến lược hơn bình thường để có thể đột nhập vào một kẽ hở, đúng là rất gian khó.
Hóa ra là được đào tạo, điều đó không có gì lạ.
Nhưng thấy Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Không hẳn.”
Cô dừng lại một chút, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Không phải tất cả mọi người đều bị ép buộc.”
“Trên thực tế, ngay cả trong viện của ba em, hầu hết các cuộc thí nghiệm đều là tự nguyện.”
Cô cau mày đau khổ, như đang nghĩ cách giải thích gần với thực tế hơn.
“Đó là một chương trình dùng ám thị tâm lý để điều trị kiểm soát việc dùng ma túy. Trên thực tế, có rất nhiều tình huống khác nhau và hầu như mọi người đều khác nhau.”
“Ban đầu, phương pháp này làm giảm căng thẳng và cảm xúc tiêu cực của một số người, nhưng sau đó, nhiều tình nguyện viên phát triển sự phụ thuộc vào thuốc và điều trị, vì vậy tình hình dần thay đổi.”
“Thuốc giải phóng hoàn toàn cảm xúc của họ, nhiều người say mê cảm giác này và dần dần hình thành tính cách và mô hình hành vi mới…Vì vậy hướng nghiên cứu của phòng thí nghiệm cũng chuyển sang loại hình tái tạo nhân cách.”
“Em là một đối tượng thí nghiệm cho việc tái tạo nhân cách.”
Cô nói một cách thẳng thừng, như thể đó là một vấn đề bình thường.
Nhưng mà suy nghĩ một chút mới biết tính cách tái tạo sau đó nhất định không phải chuyện tốt, anh xoa lưng cho cô, anh vô cùng dịu dàng, không ngừng an ủi cảm xúc của cô.
“Kết thúc rồi, kết thúc rồi, bây giờ không sao rồi…”
Thẩm Lưu Bạch vùi mặt vào lòng anh, ủ rũ hồi lâu mới đáp.
“Em đã từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ có vẻ như mọi thứ vẫn chưa kết thúc …”
“Em không nói với anh vì nó rất nguy hiểm…”
Cô không nói gì sau đó, chỉ chìm trong tiếng thở dài khe khẽ.
Cô luôn cẩn thận giữ khoảng cách với thế giới bên ngoài, không chỉ vì cô không thích nghi được với cuộc sống của người thường, mà còn vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến người khác.
Tuy nhiên, ngay cả khi tin rằng đây là con đường tốt nhất cho mình, cô vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Giống như bị nhốt trong một tấm kính, có thể nhìn thấy bên ngoài đầy màu sắc và tráng lệ, nhưng không thể và không dám tham gia vào, chỉ có thể âm thầm ghen tị trong lòng.
Đúng vậy, cô có lòng đố kỵ nhưng cô không dám hòa hợp, theo thời gian, cô đã dùng chiếc mặt nạ lạnh lùng để ngụy trang cho bản thân mình là người không ra gì để giữ an toàn cho người bên cạnh mình, để cô ấy một mình chấp nhận khói lửa nhân gian.
Cho đến khi ai đó đập vỡ tấm kính che phủ của cô, mặc kệ cô rối bời và lo lắng, kéo cô ra ngoài, để cô tắm mình trong ánh mặt trời mà cô luôn ghen tị.
Vì vậy, cô chấp nhận anh vì anh khác với những người chỉ quan sát cô từ bên ngoài, anh đưa cô đi và luôn đồng hành cùng cô trên suốt chặng đường.
Nhưng bây giờ, anh đã biết quá khứ đen tối của cô, liệu anh có còn nguyện ý ở bên cô?
Cận Hải Dương liền nhìn thấy được lo lắng của cô.
Anh ôm cô cười khẩy rồi nghiêm mặt nói.
“Anh muốn suy nghĩ một chút…”
Vừa dứt lời, anh cảm thấy cơ thể mềm mại trong vòng tay mình bắt đầu giãy giụa, anh vội vàng ôm cô chặt hơn, đơn giản dùng vũ lực trực tiếp gài bẫy cô.
“Làm gì vậy? Nói một câu không thích nghe liền trở mặt, Thẩm Tiểu Bạch sao em lại nóng nảy như vậy.”
Thấy cô không nói lời nào, anh vội cười trấn an.
“Đùa thôi mà.”
“Rất nhiều cái lần đầu tiên trong đời của anh đều đã cho em rồi, nếu để em đi như vậy không phải tổn thất lớn sao!”
“Cái gì mà lần đầu tiên chứ…”
Thẩm Lưu Bạch đỏ mặt, tức giận nói.
“Lần đầu tiên chủ động theo đuổi một người, lần đầu tiên nấu cơm cho con gái, lần đầu tiên cởi áo rồi mà vẫn có thể kiềm chế…Thẩm Tiểu Bạch em thật không có lương tâm.”
Nghe lời buộc tội của anh, cô gái mở to mắt liếc nhìn anh.
Người đàn ông thản nhiên mỉm cười đi vào bếp, vòng tay ôm cô vào lòng.
“Được rồi, đừng giận nữa, anh bồi thường cho em được không?”
“Bữa trưa em muốn gì, anh sẽ làm cho em.”
Thấy cô kinh ngạc nhìn mình, người đàn ông cảm thấy mình bị coi thường, không khỏi ngẩng đầu lên, tàn nhẫn nói.
“Làm sao vậy? Coi thường người ta à… Lần trước em uống canh anh nấu cũng đâu có chết.”
“Hai ngày nay tối nào em cũng đi ra ngoài ăn tối, em không biết anh đã chăm chỉ luyện tập một món ăn đặc biệt.”
Vừa nói, anh vừa lấy trong tủ ra một bao mì, thêm nước vào nồi rồi bắt đầu nấu, Thẩm Lưu Bạch nhìn anh đang vội vàng thêm nước, vừa mở ra liền cảm thấy không đủ mì, nên anh ấy tiếp tục cho mì vào nồi, cho trước cho sau thì cuối cùng cũng chín nhưng cái cho vào trước thì thành bột, còn cái cho vào sau vẫn còn cứng.
Mùi vị rất tệ.
“Đây là sở trường của anh à?”
Nhìn sợi mì thảm thương vừa đụng vào liền đứt, vẻ mặt giáo sư Thẩm không đổi hỏi.
“Đúng, làm sao vậy? Cái này không phải rất tốt sao, nhìn qua thì đã hoàn thành, nhưng không phải là mì…”
“Em đói bụng chưa? Đến nếm thử đi, cắn một miếng là đã thấy đầy hương thơm của lúa mì rồi?”
Người đàn ông nhiệt tình giới thiệu tay nghề của mình.
Thẩm Lưu Bạch thấy anh ăn ngon, dạ dày vừa ăn điểm tâm cũng có cảm giác thèm ăn.
Tuy nhiên, cô chưa từng nhìn thấy đồ ăn với bộ dạng thê thảm như vậy, không khỏi thấp giọng hỏi.
“Ăn ngon không?”
” Ăn ngon.”
Cuối cùng cô cũng cầm đũa lên, gắp một miếng rồi bỏ vào miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]