Giọng của Thẩm Lưu Bạch không lớn, nhưng lại thoáng qua một khoảng lặng đủ để mọi người có mặt đều nghe thấy rõ ràng.
Lúc này trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, đèn không quá sáng.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn theo hướng ngón tay của cô, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà trần nhà phía trên tối đen, thật giống có người nằm trên đó.
“Cô…cô…đừng dọa chúng tôi nữa! Bị mắc kẹt ở đây đã rất đáng sợ rồi…”
Hồng Thành Tiểu Soái run rẩy nói.
Như chợt nghĩ ra điều gì đó, nét mặt thoáng dịu đi.
“Là ông chủ Trịnh…Ha ha ha…Không phải ông chủ Trịnh giả làm thi thể cho chúng ta sao? Vừa rồi còn đang nói chuyện với chúng ta, sao lại bắt tay vào việc sớm như vậy?”
Khi anh ấy nói điều này, bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mọi người đều phụ họa theo.
“Đúng vậy, ông chủ Trịnh thật nhàm chán, lúc này mới dọa người…”
“Xuống đi, bây giờ làm gì có tâm trạng chơi game?”
“Đúng rồi! Người dọa chết người đó. Đừng có dọa chết người như vậy, bên phía tổ chức có bảo hiểm cho việc bị dọa chết không đó?”
Ngay khi anh ta đang nói, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên trong góc.
“Không phải tôi…”
“Tôi…Tôi ở đây…”
Thanh niên tóc dài gầy gò thận trọng giơ tay lên, yếu ớt nói.
Trong phút chốc, cả phòng chìm vào sự im lặng.
Mọi người chết lặng nhìn lên, khi ánh mắt tiếp xúc với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562216/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.