Chương trước
Chương sau
Cận Hải Dương và Thẩm Lưu Bạch không phải người chơi nên chỉ ngồi nhìn mọi người chọn phong bì.

Chỉ có người chọn mới biết thân phận của mình, cho nên người lấy phong bì xong cũng không mở ra ngay, để sau khi về phòng mới mở ra kiểm tra.

Mọi người chọn xong phong bì, Chu Mạn chọn số 1, Cửu Sát Vô Xá số 2, số 3 và số 4 lần lượt được trao cho Hòa Thượng và Messi, số 5 là Hồng Thành Tiểu Soái, số 6 là Hùng Hùng, số 7 là Ám Dạ Phi Tinh, số 8 Cà Chạy Vội còn Tiểu Hoan Hoan vắng mặt là số 9, do ông chủ giả xác chết giữ lại, ngày mai sẽ giao cho cô ấy.

“Được rồi, bây giờ mọi người có thể về nghỉ ngơi.”

Ông chủ xác chết cười nói, dáng vẻ phấn khích đó càng khiến người chơi kích động.

“Nhớ kỹ, chỉ có người với thân phận là hung thủ mới được ra ngoài vào buổi tối. Nếu người khác bị tôi phát hiện, người đó lập tức bị mất tư cách chơi!”

“Chúc các bạn may mắn, hẹn gặp lại vào ngày mai!”

Vừa nói, anh ta vừa hào hứng chạy đi với chiếc phong bì số 9.

Mọi người lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại Cận Bạch và người thanh niên gầy gò.

Chu Mạn dường như muốn nói gì đó với hai người, nhưng nhìn thấy Ám Dạ Phi Tinh đứng bên cạnh, cuối cùng cũng đi ra ngoài.

“Xin lỗi, chúng tôi chỉ chuẩn bị 9 nhân vật, vì vậy chỉ có thể mời hai người làm khán giả…”

Ám Dạ Phi Tinh áy náy nói.

Cận Hải Dương lắc đầu.

“Không sao đâu, ban đầu chúng tôi ở lại vì bão, có cơ hội xem trò chơi thực tế của mọi người cũng rất thú vị.”

Nói rồi anh nhìn xuống người con gái trong lòng mình, mỉm cười.

“Đúng không, em yêu. Chúng ta đánh cược xem ai sẽ là người tìm ra hung thủ trước, người kia sẽ được có một điều ước, được không?”

Người đàn ông lười biếng mỉm cười, vẻ ưu nhã có chút vẻ bất cần, trong đôi mắt đen láy hiện lên sự hứng thú hiếm thấy.

Lúc này, Cận Hải Dương khác hoàn toàn với một đội trưởng cảnh sát quyết đoán, giỏi giang thường thấy.

Thẩm Lưu Bạch ngẩng đầu liếc anh một cái, có chút bối rối, không biết là anh đang đóng kịch hay là mới hiện nguyên hình, cho nên còn chưa chuẩn bị để trả lời anh.

Thật tiếc là người đàn ông đã không buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc trên trán cô, vẻ nghiêm túc ẩn trong nụ cười nửa miệng của anh.

“Làm sao vậy, em không dám hả?”

Anh khẽ thì thầm vào tai cô.

Thẩm Lưu Bạch ngây người liếc mắt một cái, gật đầu về phía Ám Dạ Phi Tinh bên cạnh, tự mình đi về phía phòng ở lầu một.

“Đây là giận…”

Người đàn ông cao lớn đang dựa vào tường, cười nhạt nhìn bóng lưng của cô, trên mặt lộ ra vẻ chiều chuộng.



“Cô Bạch thật xinh đẹp, tôi nghĩ tính tình của cô ấy rất điềm đạm và ít nói, anh đúng là có phúc.”

Trong mắt Ám Dạ Phi Tinh mang theo sự ghen tị nói.

“Không có đâu. Cô bé kia rất bướng bỉnh, da mặt thì mỏng, nói không được thì trở mặt, chọc chút mà cũng giận, tôi còn phải dỗ dành vị tổ tông này đây.”

Cận Hải Dương cười nói.

“Đúng rồi, tôi thấy mọi người chơi chung nhiều người như vậy, đều quen nhau trên mạng sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi ở chung một nhóm thảo luận.”

Ám Dạ Phi Tinh cũng không giấu diếm, thản nhiên nói.

“Tôi, Hoa Đằng Mạn, Cửa Sát Vô Sá, Cà Chạy Vội, Hòa Thượng Ăn Thịt, Hùng Hùng đều là bạn trò chuyện trên mạng khá thân thiết. Tôi nói muốn tổ chức trò chơi thực tế thì mọi người đều tích cực hưởng ứng, Hùng Hùng dẫ theo bạn cô ấy là Tiểu Hoan Hoan, Messi là đến cùng với Hòa Thượng, còn Hồng Thanh Tiểu Soái kia là do ông chủ đề cử để lo vấn đề bảo hiểm, chúng tôi cũng ít người nên tính thêm cả ông chủ nữa.”

“Thật ra thì Tiểu Soái cũng là người của nhóm chúng tôi, nhưng lần này anh ấy giống như đi làm việc hơn.”

Vừa nói xong, anh ta đột nhiên dừng lại, tò mò hỏi.

“Anh được Hoa Đằng Mạn giới thiệu đúng không? Vậy anh là bạn hay là khách hàng của cô ấy?”

Việc Hoa Đằng Mạn là luật sư không phải là bí mật trong nhóm, thường thì mọi người đều thích hỏi cô ấy về một số vấn đề pháp lý khi có thắc mắc, một số người trong số họ cũng đã trở thành khách hàng của cô ấy, vì vậy Ám Dạ Phi Tinh có hỏi điều này cũng là bình thường.

“Chúng tôi là bạn, có chung công việc.”

“Cũng là luật sư sao?”

Cận Hải Dương trả lời rất mơ hồ, người thanh niên đeo kính trước mặt đã hiểu sai ý của anh, anh không vội sửa lại mà chuyển sang chủ đề khác.

“Mọi người đã chuẩn bị rất kỹ cho trò chơi này, ngay cả thi thể cũng có người làm, tại sao trước đây tôi chưa nghe nói đến một nơi tốt như vậy?”

Nghe anh nói, Ám Dạ Phi Tinh dừng lại, sau đó cười đáp.

“Tôi cũng mới nhìn thấy trên Internet, ông chủ vừa mới khai trương, chúng tôi cũng là những vị khách đầu tiên mà anh ấy tiếp đón.”

Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, ẩn ý nói.

“Chờ chúng ta trở về, nơi này có thể sẽ trở nên rất nổi tiếng.”

“Đến lúc đó nhất định phải cho anh ta điểm đánh giá cao nhất!”

Hai người trò chuyện một lúc rồi về phòng.

Trong phòng, Thẩm Lưu Bạch đã thay bộ đồ ngủ, đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách điện tử.

Thái độ không đề phòng của cô khiến đàn ông rất hài lòng, có cảm giác như một gia đình.

Trên thực tế, đó cũng là kết quả của việc anh dần dần xâm nhập vào cuộc sống của cô.



Cho dù có thảo luận về vụ án xảy ra đột ngột hau không thì mỗi ngày cố định, dù ăn cơm hay ở trên sân thượng trò chuyện, cô đã hoàn toàn buông bỏ sự đề phòng với anh.

Tiính ra thì Thẩm Lưu Bạch dành hơn nửa ngày để ở với anh ta, hơn nữa anh còn kiểm soát cả thời gian rảnh của cô, đây là điều mà rất nhiều cặp đôi không làm được.

Đội trưởng Cận rất hài lòng với kết quả này.

Tâm trạng đang tốt, lại mới xác nhận quan hệ, ý đồ trêu chọc cô giống như núi lửa phun trào, không thể khống chế được.

“Đang xem gì vậy?”

Anh chen đến ngồi xuống bên cạnh cô, thân hình cao lớn ôm lấy cô, bao phủ cô trong hơi thở của anh.

Anh cúi đầu, nhìn vào cuốn sách điện tử trong tay cô, thấy trên đó dày đặc chữ và hình ảnh, rõ ràng là một luận văn có tính chuyên nghiệp cao.

Thẩm Lưu Bạch hơi mất tự nhiên giật mình, thân thể bị người đàn ông ôm lấy. Cô bị anh ôm ở trên đùi, lưng dán vào lồng ngực của anh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng xuyên qua lớp áo mỏng truyền đến trên người cô, làm tim cô cũng đập nhanh hơn một chút.

“Luận văn của em. Một thời gian nữa em sẽ đến Kinh Thành để tham gia hội thảo học thuật, em phải chuẩn bị trước.”

“Họp thường niên sao?”

Người đàn ông đặt cằm mình vào cổ cô, bất mãn hừ một tiếng.

“Đi bao nhiêu ngày? Em sẽ ở đâu?”

“Vị trí chính xác sẽ được bên hội nghị thông báo sau, thời gian khoảng một tháng sau đó.”

Cô không chắc nói.

“Ừ.”

Người đàn ông gật đầu.

“Vậy thì tốt, thời gian đó đúng lúc nghỉ tết, anh dẫn em về nhà một chuyến.”

Thẩm Lưu Bạch hơi giật mình.

Lúc này cô mới nhớ ra trước đây anh đã nói muốn dẫn cô đi gặp ông nội, nhưng đó là chuyện cách đây vài giờ, bây giờ quyết định còn hơi sớm.

Cô định phản đối, nhưng đã bị bàn tay dang ra của người đàn ông che lại.

“Đừng nói cái gì anh không thích nghe, cứ quyết định vậy đi.”

Anh lười biếng nói.

“Dù sao thì chỗ người ta sắp xếp cũng không thể quá tốt, so với việc cùng người khác chen chúc ở chung không bằng theo anh về nhà ở đi.”

“Nếu em thấy không tiện thì chờ chúng ta gặp ông nội xong thì anh dẫn em ra ngoài ở, ở phía tây bên đó anh có một căn nhà, đến lúc đó anh tìm người dọn dẹp trước.”

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.