Ngày hôm sau, Văn Nguyên Hinh rời Hải Đô, bay thẳng tới Anh, Thẩm Lưu Bạch nhận được tin tức thì đối phương đã ở trên máy bay rồi. 
Cô buồn bực xin nghỉ, bắt taxi đến viện dưỡng lão ở ngoại ô, ba giờ chiều mới đến nơi. 
Nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn phơi nắng trên bãi cỏ, cô im lặng một lúc rồi mới hỏi người điều dưỡng bên cạnh. 
“Gần đây có ai đến thăm ông ấy không?” 
Hôm nay, người điều dưỡng là một cô gái trẻ, khuôn mặt trái táo tròn trịa trông càng thêm hoạt bát, dễ thương. 
Sau khi nghe Thẩm Lưu Bạch hỏi, cô ấy chỉ đơn giản lắc đầu. 
“Không.” 
“Theo quy định, bệnh nhân số 023 không được tùy tiện thăm nuôi. Gần đây, chỉ có một mình cô đến đây. Ngoài tôi ra, bác sĩ Hà sẽ thường xuyên đến kiểm tra tình hình của ông ấy.” 
“Cô có muốn nói chuyện với bác sĩ Hà không? Đúng lúc hôm nay anh ấy ở bệnh viện.” 
Cô ấy đề nghị với một nụ cười. 
Thẩm Lưu Bạch gật đầu, chậm rãi đi tới bãi cỏ, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào người đàn ông tuấn tú nhưng uy nghiêm này, trầm giọng hỏi. 
“Ông còn nhớ tôi là ai không?” 
Cô lặng lẽ chờ đợi một lúc, nhưng đối phương không có phản hồi nào cả. 
Người đàn ông trung niên bất động nhìn đài phun nước phía xa, hoàn toàn không có tiêu điểm, như thể cô chỉ là không khí. 
Thẩm Lưu Bạch nhìn kỹ hai mắt của ông ta một lát, sau khi xác định ánh mắt không có gì thay đổi, mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía tòa nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562112/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.