Sau một hồi im lặng, cuối cùng Cận Hải Dương cũng lên tiếng trước.
“Cô gái hôm nay tên là Phùng Vi. Cô ấy là em gái của bạn thân anh, là người mà anh đã từng nói với em.”
“Trước đây anh gặp cô ấy một lần, anh chừa từng nói hơn năm câu với cô ấy, cũng không biết sao cô ta lại tới tìm…”
Người đàn ông gãi đầu một cái, dường như anh không quen với việc phải giải thích như vậy, vừa nói, vừa lén quan sát biểu cảm của người bên cạnh.
Tuy nhiên, không có gì cả.
Thẩm Lưu Bạch hơi quay đầu sang một bên, hai mắt hơi nhắm lại, có vẻ rất mệt mỏi.
“Em mệt lắm hả? Vậy em nghỉ ngơi đi, khi nào đến anh sẽ cho em biết.”
Anh ngượng ngùng im lặng, chăm chú lái xe.
Nửa đêm, trên đường rất vắng, đi ít phút đã đến cửa hàng tiện lợi, người đàn ông đậu xe ở bãi đậu xe, vươn tay vỗ nhẹ lên vai Thẩm Lưu Bạch.
“Tiểu Bạch, tới…”
Anh chưa kịp nói xong thì đã thấy cô mở mắt tỉnh táo, không có cảm giác mệt mỏi.
Nhìn thấy người quen thuộc, cảnh giác trong mắt cô liền biến mất, thân thể căng thẳng cũng thả lỏng hơn.
“Đến rồi sao?”
Cô hỏi nhẹ nhàng.
Cận Hải Dương gật đầu.
Anh đối với phản ứng vừa rồi của Thẩm Lưu Bạch vẫn còn kinh ngạc.
Cảnh giác như vậy, chắc chắn không phải là điều mà một cô gái bình thường nên có, cô đã từng trải qua chuyện gì?
Tuy nhiên, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ay-biet-tat-ca/2562063/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.