11. 
Hiệu trưởng hỏi ba tôi: “Giám đốc Qúy, ngài muốn tôi xử lý Tô Mạn Mạn thế nào?” 
Ba tôi lạnh nhạt nói: “Cứ xử lý theo nội quy của trường là đươc.” 
Hiệu trưởng suy nghĩ: “Hành động của bạn học Tô Mạn Mạn quá mức, dựa theo nội quy trường thì sẽ bị đuổi học.” 
Tô Mạn Mạn phát hiện chuyện lớn không ổn, vội ôm chân tôi cầu xin: “Qúy Nam Thu, tôi biết lỗi rồi, tôi biết sai rồi, cậu có thể tha cho tôi một lần không? Tôi không thể nghỉ học, nếu bị đuổi thì đời tôi bị hại mất…” 
Cô ta không còn sự vênh váo lúc đầu nữa, chỉ có sự đau khổ cầu xin tôi. 
Tô Mạn Mạn khóc rất thảm, mà tôi thì bình tĩnh vô cùng. 
Người như Tô Mạn Mạn không bao giờ biết lỗi cả, cô ta chỉ muốn trốn tránh sự trừng phạt mà thôi. 
Tôi mở miệng: “Người cô phải xin lỗi không phải tôi, mà là đám tiểu A bị cô ăn hiếp.” 
Tô Mạn Mạn không có làm gì tôi cả, nhưng đám tiểu A lại bị cô ta ăn hiếp nguyên 3 năm cấp 3. 
Nỗi đau khổ của ba năm đấy cần phải dùng cả đời để xoa dịu. 
Tô Mạn Mạn ngừng khóc, hỏi tôi: “Qúy Nam Thu, cậu muốn tôi làm gì?” 
“Xin lỗi đám tiểu A, đền bù sai lầm của cậu. Tôi cho cậu một tuần, cậu bị đuổi hay tiếp tục học là do họ quyết định.” 
Tô Mạn Mạn phát điên: “Sao bọn họ có thể tha thứ cho tôi chứ? Bọn họ chỉ hận tôi không chếc đi mà thôi.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-trai-minh-tinh-thi-ngon-lam-a/2730968/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.