Lần cuối cùng tôi ngủ một mạch đến khi tự tỉnh dậy là vào kỳ nghỉ đông. Tuy là bụng vẫn còn hơi khó chịu. nhưng cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của tôi khi vừa thức giấc. Tôi dụi mắt, quờ tay sang bên cạnh nhưng lại chẳng thấy tủ đầu giường đâu cả khiến tôi bừng tỉnh, cả người hoàn toàn tỉnh táo.
“?!”
Tôi lập tức bật dậy, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường, đột nhiên nhớ lại sự việc điêm qua. Tôi tự nhéo đùi mình một cái, cảm nhận được cơn đau rát, buột miệng chửi thề: “Bà nó.” Thì ra mọi việc tối qua đều là sự thật.
WC ở phòng ngủ chính không có khăn mặt với bản chải của tôi, nên tôi phải về phòng một chuyến. Đứng trước gương của mẹ, tôi không nhịn được mà vò vò mái tóc rối tung lên do mới ngủ dậy, nhổ mấy ngụm nước bọt để chỉnh lại kiểu tóc, rồi cẩn thận kiểm tra xem khóe mắt còn dính gì hay không. Tốt! Tôi mở cửa, nghĩ đến việc không chừng còn có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ của Nguyễn Miên Miên, nhưng không ngờ rằng lại nghe thấy tiếng động gì đó phát ra từ nhà bếp.
“Kiểu Thụy? Cậu dậy rồi?” Nguyễn Miên Miên bê bát ra, vẻ mặt thấp thỏm nhìn tôi, “Thật sự xin lỗi… vì đã tự ý dùng bếp nhà cậu.”
“Không sao…” Tôi ngập ngừng đáp, rồi xoay người chạy một mạch vào phòng rửa mặt.
Trời ạ, cứ như là một giấc mơ vậy. Tôi hất nước lạnh lên mặt, khó mà bình tĩnh nổi, trong đầu còn tràn ngập dáng vẻ hồi nãy của Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-sao-trong-mat-em/938215/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.