Tôi vô cùng cảm ơn vì ngày thường có thói quen dọn dẹp phòng, tuy là vẫn hơi bừa bộn, nhưng ít nhất cũng không có mấy thứ đồ khiếm nhã xuất hiện trong tầm mắt.
Chăn màu nâu xám, không có họa tiết gì nên nhìn rất nam tính, ừ, tốt.
Tôi kéo ghế ra giúp Nguyễn Miên Miên, thấy trên bàn còn đống bài tập cuối tuần của mình thì đẩy qua một bên, lại chạy ra phòng khách lấy thêm một cái ghế.
“Cậu, cậu định làm gì…” Cô mở miệng gọi tôi lại, giọng nói mềm mại mà tinh tế.
“À…” Tôi gãi đầu, “Tớ cũng muốn làm bài tập, còn mấy bài chưa làm xong.”
Cô gật đầu, để một đống bài vở lên bàn, ngồi xuống rồi ôm cặp chờ tôi. Tôi ra ngoài lấy một cái ghế, tiện tay lấy giúp cô một cốc nước ấm.
Cô nhận lấy cốc nước, hơi hé miệng hỏi: “Của cậu đâu?”
“Cốc của tớ ở đây.” Tôi gõ gõ lên cái cốc sứ màu trắng trên bàn.
Cô ấy có vẻ hơi xoắn xuýt, đột nhiên lấy hết can đảm nói: “Cậu cũng phải uống nước ấm, cậu… bụng cậu đang khó chịu mà.”
Tai tôi lại nóng lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô mà mãi không nói được một câu cảm ơn, cuối cùng chỉ ừm một tiếng khô khốc, ngoan ngoãn cầm cốc đi rót nước ấm.
Tuy là bàn học cũng đủ rộng, sẽ không có chuyện đụng tay nhau khi viết bài. Nhưng cả hai người cùng ngồi làm bài cạnh nhau trong phòng, có cảm giác khác hẳn so với khi ngồi trên lớp.
Tiếng ngòi bút của cô vang lên sột soạt, trong căn phòng im lặng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-sao-trong-mat-em/938214/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.