Tôi đứng dậy, phủi hết bụi đất dính trên quần áo. Trong lòng cảm thấy có chút hậm hực, quay người rời đi.
" Nhỏ này nghĩ mình là ai chứ. Mình vừa giải vây cho nhỏ xong, không cảm ơn mình thì thôi, lấy cớ gì chửi mình như thế. Thật không hiểu nổi" Tôi thầm cảm thán trong lòng.
Tôi bước thật nhanh về nhà, trời lúc này cũng đã dần tối, chưa bao giờ tôi về trễ như vậy. Ba tôi chắc sẽ lo lắng lắm đây. Quần áo dơ hầy thế này, không biết nên giải thích với ba thế nào cho phải.
" Thanh Sang, con về rồi đấy à! Sao hôm nay về trễ vậy con, ba lo quá, đang tính đi qua trường kiếm con. Sau này, đi đâu cũng nhớ về nhà cất đồ đạc trước rồi hãy đi nha con. Giờ chỉ còn lại hai ba con chúng ta nương tựa nhau thôi, con đừng làm ba lo lắng như vậy nữa, nha con" Ba sốt sắng.
Tôi cúi mặt giọng đầy hối lỗi: “Dạ con nhớ rồi, xin lỗi ba”;
Ba xoa đầu tôi: "Hôm nay, ba có mua phần gà rán con thích ăn. Con vào tắm rửa thay đồ, rồi ra ăn nhé".
"Gà rán!", nghe đến tên món ăn này là bao nhiêu chuyện bực dọc trong tôi như biến mất. Gà rán là món ăn tôi yêu thích nhất, nhưng đã lâu rồi chưa được ăn lại. Tôi vẫn còn nhớ như in, lần đầu tiên được ăn món này, là lúc tôi vừa vào Lớp 1. Ba đưa tôi đi nhận lớp. Hôm đó là một ngày đầy nắng, ba quyết định nghỉ làm một buổi để đưa tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952298/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.