Gia đình tôi nhận dạy thêm nằm ngay ở một khu chợ, nơi đây rất nổi tiếng về các mặt hàng liên quan đến nội thất và đồ gia dụng.
Vừa đến chị phụ huynh đã niềm nở đón tiếp tôi: “Em là thầy giáo dạy kèm cho Nhã Uyên- Thanh Sang đúng không? Chị chỉ mới trao đổi qua điện thoại, chưa gặp mặt em bao giờ. Em vào nhà đi, con bé đang đợi sẵn ở trên lầu”
Nghe chị nói thế tôi chợt nhận ra mình chưa bao giờ chụp một tấm hình nào đẹp đẽ để đăng lên facebook hay zalo cả. Tôi không có thói quen chụp hình, càng không có thói quen đăng hình. Nhưng nghe chị nói thế, tôi cũng nên tìm một tấm hình nào đó đàng hoàng để đăng lên.
Trái ngược với sự niềm nở của chị, anh nhà liếc qua tôi một lượt, rồi dừng lại trên chiếc xe đạp cũ của tôi mà dò xét một lượt. Nụ cười ban đầu cũng vì thế mà tắt ngấm đi. Anh cũng không thèm đáp lại lời chào hỏi của tôi, chỉ khẻ gật đầu như thể xác nhận đã thấy sự xuất hiện của tôi.
Căn nhà của cô bé học trò này được xây dựng khá hiện đại, bao gồm bốn tầng, mỗi tầng bao gồm hai phòng. Tầng dưới cùng được sử dụng làm chỗ buôn bán các đồ dùng nội thất như bàn, ghế, giường, tủ,... Tất cả đều làm bằng gỗ. Hai tầng giữa dùng để ngủ nghỉ sinh hoạt trong gia đình. Còn tầng trên cùng được thiết kế làm chỗ vui chơi và học tập cho bé.
Hiện gia đình chị đã có hai con, một nam,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952228/chuong-37.html