Sau khi rời khỏi nhà của Nhã Uyên, tôi ghé vào công viên, lựa cho mình một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống dùng bữa tối. Tôi lấy bịch đậu phộng mà bác bảo vệ đã đưa, tách từng hạt rồi bỏ vào miệng.
Công viên ở đây tuy không quá rộng, nhưng lại có một khu vực đất trống phủ đầy cát cho các em nhỏ chơi đùa. Có rất nhiều trò chơi được bày ra ở đây như trò cầu trượt, xích đu, bập bênh, còn có cả nhà banh nữa. Hèn gì Nhã Uyên lại thích được mẹ đưa tới chỗ này chơi.
Nhìn những đứa trẻ đang nô đùa trên cát, tôi lại thấy thương cảm cho Nhã Uyên. Con bé nên sống đúng với lứa tuổi của mình, được tự do, tự tại làm những điều mình thích. Nếu cần học thêm, cũng nên để con bé có quyền lựa chọn những gì mà nó thích, như thế sẽ tốt hơn.
Đôi khi không phải cứ học nhiều thì sẽ trở thành một con người hoàn thiện, học ít cũng chưa hẳn đã trở thành lưu manh.
Ông mặt trời lúc này cũng đã thấm mệt, vội buông mình mà chuẩn bị lặn đi. Những tia nắng vàng chói chang cũng dần héo hon, là là sát mặt đất, cái nóng oi bức của ngày hè cũng dần trở nên dịu nhẹ hơn.
Phía xa từng cặp nam nữ nắm tay nhau đi dạo vòng quanh, lâu lâu lại hướng về phía khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp kia. Thật khiến tôi có chút chạnh lòng.
Thời điểm này có lẽ là thời điểm con người ta muốn nhanh chóng trở về đoàn tụ với gia đình sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-anh-day-roi/2952226/chuong-38.html