[1]
Thanh Niểu cảm thấy, trên đời này ngoại trừ tiểu nhị quán ăn rất biết nhìn mặt người ra, vẫn còn một kiểu người khác cũng có phúc phần này.
Đó chính là bộ khoái*.
*Bộ khoái: chức vụ cảnh sát thời cổ đại, công việc chính là tuần ra, bắt tội phạm.
Muốn truy bắt tội phạm thì không thể thiếu một thân thủ tốt, nhưng cũng cần một đôi mắt tinh tường. Biết nhìn mặt đoán ý mới có thể đưa ra quyết định trong tương lai.
Ngay sau đó, một vị bộ khoái đã ghé đến trong hôm nay.
Tấm mành vừa được vén lên, cơn gió mát lạnh ùa vào trong.
Thanh Niểu ở sau quầy ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy người nọ một tay vuốt đao ở thắt lưng, tay còn lại vén rèm, ánh mắt sắc bén như ưng quét tới khiến người ta đau như bị kim đâm.
Nhìn đôi mắt đó đã đủ biết người này là bộ khoái hàng thật giá thật.
Thanh Niểu nhấc ngón tay lên và nói: "Mời khách quan ngồi."
[2]
Vùng Tây Lang tuy hẻo lánh nhưng diện tích khá lớn, vị trí gần với các nước khác nên dung nạp đủ mọi dân tộc, giao thương buôn bán vô cùng phồn thịnh. Đó là lý do tại sao việc quản chế cũng rất khó khăn. Không biết bao nhiêu vị úy ti của triều đình đã đến rồi lại quay về, hết mấy năm trôi qua, chỉ có mỗi Tiết Ngọc Bách là cắm rễ ổn định ở đây.
Nhưng người mà mà dân cư ở Tây Lang sợ nhất không phải vị úy ti vui buồn viết hết lên trên mặt này, chỉ huy sứ úy ti khi cai quản luôn giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-am/1053481/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.