Ngày hạ trời nắng gắt, đầu óc Thanh Niểu nặng nề.
Nàng ướp lạnh rượu mận trong giếng ở hậu viện, vừa lấy ra định nếm thử thì trông thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng đang xoay quanh chậu đá mát lạnh, ngay sau đó giọng nói ôn nhuận của nam tử vang lên.
"Nghe nói ở đây cô nương ủ rượu rất ngon, xin hỏi có rượu mận lục hay không?"
Thanh Niểu bất đắc dĩ nhìn nhìn y rồi lại nhìn vò rượu, muốn im lặng không nói nhưng cuối cùng cũng thành thật lên tiếng: "Mới ủ."
Nam tử này dáng dấp rất đẹp, đôi mắt sâu hút hồn khiến người ta đắm chìm. Vẻ ngoài đào hoa thu hút như vậy nhưng giữa mày lại tao nhã ôn nhuận, trông lễ độ khách khí không chút tà niệm.
Nam tử cầm lấy vò rượu nhỏ không thèm nhìn, khách sáo nói cảm tạ với Thanh Niểu. Nàng thật sự hiếm gặp được vị khách nào như vậy, nhịn không được bèn lắm miệng hỏi một câu: "Nếu uống cùng với người khác thì một vò làm sao đủ?"
Y quay đầu mỉm cười.
"Không sao, một vò vừa đủ."
[2]
An Nại là một người sống trong thành Tố Thu.
Người này quả thật không giống tên của y, trời sinh ấm áp như ngọc, phong thái ưu nhã. Trong thành Tố Thu, phàm là thơ hội tiệc rượu mà không mời y thì mọi người đều than một tiếng thô thiển.
Ngay cả An thiếu mà cũng không tới, khác nào thiếu đi sự lịch thiệp tao nhã?
Mọi người đều kính cẩn gọi y một tiếng An thiếu, chỉ duy nhất một người không gọi như vậy.
"An Nại Nại."
Một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-am/1053477/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.