[1]
Cuối buổi hoàng hôn, một người một ngựa.
Hắn cõng ráng chiều trên lưng, chiếc áo choàng trĩu nặng.
"Mang rượu."
Giọng người nọ hơi khàn khàn.
Thanh Niểu rót rượu.
Hắn không uống nhưng lại chạm nó vào hư không rồi đổ xuống bên chân. Sau đó mép chén rượu hạ xuống che khuất khuôn mặt hắn, chỉ thấy hắn đưa tay sờ vào mặt đất bị thấm ướt, giọng nói mờ mịt.
"Hôm nay ngươi có vui không?"
[2]
Năm đó khi tranh chấp Nam Bắc nổ ra, không gì thảm thiết hơn trận Sơn Thổ.
Trận chiến này đã đặt nền móng cho hòa bình Nam Bắc ba mươi năm sau đó, nhờ vậy mà tám mươi vạn bá tánh ở biên giới Nam Bắc mới có thể trở về quê hương, không còn bị chiến tranh chia cắt; cứu lấy mấy trăm vạn ruộng đồng ở vùng ven không hóa thành đất khô cằn cõi; giúp cho vô số người chồng người con trưng binh bình an trở về quê nhà.
Nhưng trận chiến này.
Cũng cướp đi nửa đời sau của Bạch Dận.
[3]
Bạch Dận là một lãng tử.
Chuyện này ai ai cũng biết, hắn lang thang từ Đế Đô đến biên giới Nam Bắc, dọc đường đi đã làm cho không biết bao nhiêu hồng nhan phải nước mắt đầm đìa. Nghe nói hắn bị giáng chức đày đi biên cương cũng bởi vì nữ nhân, nói tóm lại không một ai trong nhóm quân biên giới chào đón sự xuất hiện của hắn.
Để một tay ăn chơi ở Đế Đô đến làm quân soái của bọn họ, đây chẳng khác nào một cái tát vào mặt, đánh thật vang khiến cho toàn quân từ trên xuống dưới đều phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-am/1053476/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.