Đã lâu lắm rồi Nguyên mới lại bước vào khuôn viên của học viện Mỹthuật. Nhớ lại ngày xưa, biết bao lần cô tới đây, chỉ để ngồi yên lặngchờ Trường Giang vẽ tranh. Anh nói khi nào xong việc sẽ đi đón cô nhưngcô không chịu, cứ thích lặn lội hai chặng xe buýt, lấy chờ đợi làm cáicớ để được ngồi ngắm anh vẽ say sưa. Anh biết sở thích kỳ lạ của cô,riết rồi cũng quen, mặc kệ cô ngồi một góc xưởng vẽ. Còn mua cho cô mộttúm nệm đặt sẵn vào chỗ cô hay ngồi. Cô nhẵn mặt ở khoa Mỹ Thuật đến nỗi sinh viên và giáo viên trong trường đều biết Nguyên là bạn gái của sinh viên xuất sắc Nguyễn Trường Giang.
Khuôn viên trường cũng chẳng có gì thay đổi so với mấy năm trước đây. Chỉ có sinh viên là mới. Trông họ sành điệu hơn nhưng phần nhiều vẫngiữ chất nghệ sĩ lãng tử rất riêng mà các ngành học khác không có được.Nguyên qua một khoảng sân có trồng nhiều cây bàng tán tròn, tới hànhlang hẹp, rẽ trái để tới phòng trưng bày. Cô đụng một người đàn ông tobéo ở gần cuối khúc cua. Ông ta đeo kính trắng, dáng dấp giống thầygiáo. Nguyên lên tiếng:
- Dạ, em xin lỗi thầy!
- Cô này, đi đứng… Ơ, là em à?
Thầy giáo lấy tay lau lau mắt kính, sau đó khẳng định:
- Đúng là em rồi!
Nguyên còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì ông thầy phẩy phẩy tay:
- Em đi nhanh lên đi. Phòng triển lãm phía này này.
Hình như những thầy giáo khoa Mỹ Thuật đều có chút không bình thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ai-yeu-em-nhu-anh/3184787/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.