Vì Giang phải tiếp một số giáo sư và thầy giáo đến trao đổi côngviệc, còn nhóm bạn thì do đã tới từ lâu rồi nên họ tụ tập một chỗ để trò chuyện, thành ra chỉ còn mình Nguyên nhẩn nha đi vòng quanh phòng trưng bày. Cô vốn không thích được chụp ảnh, nên lại càng chẳng ham gì ngồicả tiếng đồng đồ để làm người mẫu cho người khác vẽ. Thành ra trước giờGiang chưa hề vẽ chân dung của Nguyên bao giờ. Vậy mà không ngờ suốtthời gian qua, anh đã cặm cụi cho ra đời một số lượng tranh đủ để trưngbày! Nguyên đưa tay vuốt một khung tranh, trong lòng gợn lên cảm giácchua xót không thể gọi tên.
Tối hôm ấy, cô đã khóc rất lâu trong vòng tay anh. Kỳ lạ ghê! Lúcchia tay oanh liệt không khiến cô nhỏ một giọt nước mắt. Vậy mà sau khibiết rõ sự thật, lại khóc không kiềm chế được, cho đến khi cả người mệtlả, chỉ còn biết im lặng thổn thức để mặc anh ôm vào lòng. Vòng tay củaanh vẫn dịu dàng, vững chãi như thế. Nhưng mọi thứ dường như đã rấtkhác. Thời gian trôi qua, con người có bao giờ làm lại quá khứ được đâu? Huống hồ là bây giờ, cô đã nhận lời làm bạn gái của người ta. Cô bấtgiác nhớ đến Thế Phong. Anh đi Mỹ công tác một tuần nay, chắc cũng sắpvề rồi.
Thầy trưởng khoa Mỹ Thuật nhiệt tình mời cả nhóm đi ăn cơm. Nhà hàng ở gần trường, đi bộ một chút là tới. Gọi là nhà hàng nhưng bài trí lạigiản dị, khách khứa chủ yếu là thầy cô và sinh viên Học viện. Họ tới đây một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ai-yeu-em-nhu-anh/3184783/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.