Sáng hôm sau, quả nhiên Thế Phong đến đón Nguyên thật. Vợ chồng bà Hoa mắt chữ O, mồm chữ A, bà mẹ ngạc nhiên thầm véo vào eo cô con gái:
- Thế này là thế nào?
Thế Phong lễ phép chào:
- Cháu chào cô chú. Cháu là bạn của Thảo Nguyên, tiện đường đón cô ấy ra sân bay ạ.
- Cậu… cậu chính là người giám đốc trước đây từng đưa con bé về, đúng không?
- Dạ, cháu rất vui vì cô còn nhớ cháu.
- Quý hóa quá. Thế mời anh vào nhà chơi uống chén nước đã.
Thế Phong đưa mắt nhìn sang Thảo Nguyên tỏ ý chờ chỉ thị. Nguyên kéo tay bà Hoa:
- Bố mẹ à, trễ rồi, con phải đi thôi…
Anh chàng cũng rất phối hợp, liền đáp lời.
- Vâng, cháu hẹn cô chú lần sau ạ.
Người nào đó rất mực lễ độ, cứ nói một câu lại “dạ” hay “ạ” một câu, khép na khép nép chẳng còn thấy uy phong của vị sếp tổng quyền lực đầy mình đâu cả. Sau đó còn rất phong độ, vào phòng khách xách vali của Thảo Nguyên bỏ vào cốp sau, lại lễ phép chào ông bà Hoa, rồi khởi động xe đợi Nguyên đang bịn rịn chia tay bố mẹ. Bà Hoa vẫy vẫy tay, gọi với theo:
- Tết này, nhớ lời giao ước với mẹ đấy!
Bà mỉm cười trong khi Thảo Nguyên nhăn mặt. Đợi chiếc xe hơi màu đen đi khuất, bà vội vàng chạy tới giá điện thoại, gọi điện ngay cho San San. Nam mô a di đà phật! Cái cậu này, cái người mà ngày xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ai-yeu-em-nhu-anh/3184711/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.