Tối, Giản Ninh ngồi trong phòng với ông ngoại, vì đã rửa mặt nên dáng vẻ trông không còn thê thảm như lúc nãy, nhưng nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của ông ngoại mình, Giản Ninh cảm thấy ê ẩm trong lòng, khó chịu đến luống cuống.
Trong lòng ông ngoại nhất định cũng rất khó chịu, tình cảm của cậu và bà ngoại rất tốt, còn nhớ rõ mỗi lần trở về, bà ngoại đều làm đồ ăn ngon cho cậu, tuy cũng có khi cãi nhau với ông ngoại, nhưng chỉ nhìn thấy ông trách mắng với sự dịu dàng trong ánh mắt, không mang theo một chút tức giận nào cả.
Sau này, khi trở về nhà ông bà ngoại, Giản Ninh cũng đã lớn, Giản Ninh mười lăm tuổi ngủ cùng giường với ông ngoại, trước khi Giản Ninh chuẩn bị ngủ, nghe thấy ông ngoại nói.
“Thằng bé này, ông không muốn đi.”
Không muốn đi, ý là không muốn vào nội thành với bọn họ? Nguyên nhân là vì bà ngoại, nhưng bây giờ…Giản Ninh nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói, “Ông ngoại, sau này con sẽ chăm sóc ông.”
“Ngoan.”
Ngày hôm sau, Giản Ninh đón chuyến tàu hoả vào buổi trưa để trở lại nội thành, về đến nhà, nghe cha mình dặn dò mấy hôm nay cha mẹ không ở nhà, cậu phải chú ý mọi chuyện, cậu gật đầu, đưa mắt nhìn cha mình ra khỏi nhà.
Bà ngoại, vẫn không kịp gặp lần cuối.
“Cộc cộc ——“
“Ai đó?!”
“Là mình, Nhậm Nguyên đây, Giản Ninh mở cửa!” Giọng của Nhậm Nguyên vang lên bên ngoài cửa, Giản Ninh xoay người bước xuống giường, chạy đến bên cửa sổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-yeu-duong/3066060/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.