Chương trước
Chương sau
Ra khỏi phòng khám, tay cầm theo túi nilon đựng giày lúc vào chỗ bác sĩ, Giản Ninh tức giận nhìn Nhậm Nguyên, “Đáng đời, rõ là tự làm tự chịu!”

“Này, người khoẻ mạnh phải đối xử dịu dàng với người bệnh một chút chứ! Dù gì mình cũng là anh hùng bị thương, sao cậu có thể làm vậy!” Nhậm Nguyên nghe Giản Ninh lầm bầm không ngớt, vội vàng lên tiếng ngăn lại, không thì từ đây về nhà cái tai cũng đóng kén mất.

Giản Ninh cũng không muốn nói nhiều như con gái, nhưng nếu khi nãy Nhậm Nguyên chịu đi khám sớm thì không chừng sẽ không nghiêm trọng như thế này, lần nào cũng không nghiêm túc, có thể không nổi giận sao!

Biết Giản Ninh đang tức giận chuyện ban nãy, Nhậm Nguyên vội vàng xin lỗi, “Giản Ninh tốt bụng, mình biết sai rồi, nam tử hán đại trượng phu như cậu có thể hiểu mình mà đúng không? Cái tên lúc nãy thật hèn hạ, lần sau nhất định mình phải đánh cậu ta tan tác tơi bời!”

Nghe Nhậm Nguyên nói như vậy, Giản Ninh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện chơi bóng bên ngoài của họ.

“Bình thường các cậu luôn chơi bóng thế này sao? Sao mà trông giống những người nửa đêm không ngủ đi đua xe trái phép thế.” Giản Ninh chợt nhớ tới ở gần đây có một đường hầm gần như bị bỏ hoang, thỉnh thoảng bên đó sẽ tổ chức đua xe, những chuyện này là do lúc trước nghe nói bên kia có người đang đua nhưng thắng xe không ăn rồi gặp chuyện không may mới biết được.

Nhậm Nguyên sững sốt, không ngờ Giản Ninh sẽ so sánh như thế, thật ra thì tính chất cũng không khác mấy, nhưng chuyện của bọn họ và chuyện đua xe chỉ là đại vu gặp tiểu vu(1) mà thôi, đối với những người kia, trò của họ chỉ là trò trẻ con.

Không muốn Giản Ninh bị cuốn vào chuyện đó, Nhậm Nguyên nói, “Chẳng qua là tuỳ hứng chơi bóng sau đó cá cược mà thôi, có gì đâu, không phải giống như những người đó.”

“Thật không? Mình thấy cậu bị nghiện chơi bóng trái phép không ngừng được!” Giản Ninh tức giận lườm Nhậm Nguyên một cái, sau đó đỡ Nhậm Nguyên tiếp tục tiến lên phía trước.

Hay lắm, sáng ra cửa thì cả người ngon lành, bây giờ chỉ còn một chân về nhà, thật không biết phải ăn nói thế nào. Giản Ninh nhức đầu nghĩ.

“Về nhà nói thật với chú dì sao?”

“Không phải là do chơi bóng chân mới bị trẹo sao, có gì phải nói dối đâu, cha mẹ mình cũng không phải là người không hiểu chuyện, cậu tưởng ai cũng như cậu?” Dáng vẻ cười đùa của Nhậm Nguyên trông không có chút gì gọi là đứng đắn, Giản Ninh vỗ một cái vào đầu Nhậm Nguyên, trong lòng thầm mắng, thật sự nên để cho những cô gái theo đuổi Nhậm Nguyên nhìn kĩ dáng vẻ hiện giờ của cậu ta, rõ là vỡ mộng.

Khập khễnh về đến nhà, cha mẹ Nhậm Nguyên đang ở nhà xem tivi, Nhậm Nguyên về nhà được một hồi, còn chưa nói được mấy câu đã thấy một đống băng gạc trắng trên chân Nhậm Nguyên, lập tức đỡ Nhậm Nguyên ngồi lên ghế solon từ tay Giản Ninh.

“Con trai, chân con làm sao?”

“Trẹo một chút, bây giờ phải băng bó, bác sĩ nói nửa tháng là có thể lành.” Nhậm Nguyên nhìn mẹ mình đang lo lắng, thu lại dáng vẻ không đứng đắn với Giản Ninh khi nãy, an ủi mẹ mình.

Giản Ninh đứng bên cạnh, để giày Nhậm Nguyên xuống, “Chú, dì, lúc nãy Nhậm Nguyên chơi bóng không cẩn thận nên bị trẹo chân một chút, cần phải băng bó.”

“Uầy, biết rồi, Ninh Ninh, cực cho con rồi, con mau về nhà đi, hình như khi nãy mẹ con mới đi tìm con có việc.”

“Vâng, con biết rồi, cảm ơn dì.” Giản Ninh vội vàng chạy ra khỏi cửa, suy nghĩ xem trong nhà có chuyện gì mà cần phải tìm cậu, cậu không ngờ rằng, lần này suýt chút nữa doạ cho cậu ngất đi.

Nhậm Nguyên ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt khó coi của cha mình, trong lòng thầm biết không xong rồi, đành phải nhìn mẹ mình xin cứu viện.

“Cha, con sai rồi, là do con không cẩn thận bị thương, không sao đâu.”

“Thằng nhóc con cẩn thận một chút, chơi bóng vì thích thì có thể, nhưng cũng đừng hi sinh luôn cái chân của mình, cha dẫn con đi bệnh viện xem, kiểm tra kĩm ột chút, tránh cho bị rụng chân.” Cha Nhậm Nguyên dập tàn thuốc trong tay, ra ngoài đẩy xe đạp của mình ra, kêu một tiếng với người trong phòng: “A Phân, đỡ con ra đây, anh chở nó đi bệnh viện.”

“Vâng.”

Nhậm Nguyên bất đắc dĩ nhìn cha mẹ mình, cẩn thận nhảy lên phía trước. Từ nhỏ cha mẹ mình đã cưng chiều mình, lo lắng mình bị ngã, bởi vì mình là đứa con trai bảo bối không thể tái sinh được, tự nhiên cũng rất chú ý đến mình.

Từ nhỏ Nhậm Nguyên vẫn luôn láu lỉnh nghịch ngợm, những chuyện xấu đều lén lút làm.

“Thằng nhóc con cả ngày luôn khiến cha mẹ lo lắng, ngoan ngoãn nói chuyện với cha đi, cha con lo cho con chứ không phải tức giận.”

“Con hiểu rồi, mẹ.”

Ngồi phía sau cha mình, Nhậm Nguyên ôm hông ông, mang theo nụ cười trên mặt ra khỏi cửa. Không biết đã bao lâu mình chưa ngồi lên cái yên xe cũ kĩ này, hình như từ sau khi biết chạy xe đạp thì Nhậm Nguyên không còn ngồi nữa.

Nhậm Nguyên thầm nghĩ trong lòng, lưng cha thật ro thật rộng!

Giản Ninh rời khỏi nhà Nhậm Nguyên trở về nhà mình, vừa vào cửa lập tức cảm thấy được bầu không khí có gì đó không đúng, nhìn cha mẹ mình đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt mẹ hồng hồng, không hề giống như lúc nổi nóng mắng cậu thường ngày, thấy cậu về, khi mở miệng nói chuyện còn mang theo âm mũi nức nở.

“Ninh Ninh, bà ngoại con mất rồi.”

“Hả?! Bà ngoại mất, không thể nào được, lần trước con thấy thân thể bà còn cứng cáp vậy mà, sao lại nói đi là đi!” Giản Ninh không tin lắc lắc đầu, cố gắng đuổi cái tin mình mới nghe được ra khỏi đầu, nhưng đáng tiếc là ——

Cha Giản Ninh nhìn Giản Ninh, thở dài, “Bà ngoại con có ba đứa con là mẹ con, dì và cậu, mẹ con là lớn nhất nên cha mẹ định về đó lo hậu sự, con cũng theo luôn đi, đêm nay cố giữ tinh thần đi, cha sẽ dẫn con theo.”

“Ý cha con là, đến lúc đó dì con sẽ trông nom con, con phải ngoan ngoãn nghe lời, sau khi thi cuối kỳ sẽ dẫn con đến mộ bà ngoại thắp nhang.”

Giản Ninh đứng ngơ ngác, bỗng nhiên cảm thấy như trời đất đang quay cuồng. Đó là bà ngoại của cậu, hơn nữa là bà ngoại chăm sóc cậu từ nhỏ đến lớn, làm sao, làm sao có thể đi chứ!

Một nam sinh mười lăm tuổi không thể nào vượt qua chuyện này, buồn bã trở lại phòng, nghe cha ở bên ngoài nói nên chào hỏi cha mẹ Nhậm Nguyên một tiếng, để Nhậm Nguyên xin phép giáo viên giúp, đơn xin phép là do cha mẹ viết bởi vì không biết số điện thoại của giáo viên.

Ngồi bên mép giường, một hồi lâu sau Giản Ninh mới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cảm thấy trong phòng rất tối, bỗng rùng mình, đi tới cửa mở đèn, coi như là có thể phun ra hết buồn bực torng lòng.

Bà ngoại đi thật rồi.

Cùng ngày hôm đó, cả nhà ba người bọn họ cùng nhau thu dọn một ít quần áo, cha Giản Ninh đi mua vé xe, sáng mai sẽ đi chuyến tàu lửa năm giờ, hơn bảy tiếng đồng hồ sẽ về đến nhà, cất xong vé xe, bỏ hành lý vào trong phòng khách rồi mới bắt đầu ăn cơm.

Nhưng tin tức người thân nhất đã mất cũng khiến cho bọn họ không còn lòng dạ nào để ăn cơm, mọi người buồn bã ăn một bữa cơm, trên gương mặt mỗi người đều mang theo đau lòng.

“Được rồi, ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ đi rồi, chúng ta cũng phải sống cho thật tốt, ngày mai còn phải về, sao có thể như vậy được, ăn cơm ăn cơm!” Cha Giản Ninh đã bốn mươi tuổi, sau một tiếng hô đó, hai mẹ con cũng tập trung ăn cơm, nhưng cũng không ăn được bao nhiêu…

“Lão Giản, trong lòng em rất khó chịu, mẹ ra đi đột ngột như vậy…”

“Người già sức khoẻ cũng không tốt, chúng ta cũng nên xem xét tình hình của mấy đứa em, thằng nhóc mới được sinh ra không bao lâu, khó có thể tự chăm sóc mình được, cha chúng ta cũng cần chúng ta chăm sóc, anh xem, nếu được, chúng ta nên đưa cha về nội thành.”

“Ừm, vào nội thành có Ninh Ninh bên cạnh, ông cụ sẽ thoải mái hơn.”

Giản Ninh ngồi bên cạnh nghe cha mẹ nói chuyện, vẫn buồn bã, mẹ Giản Ninh thấy thế cũng khó chịu. Giản Ninh là một chàng trai, khóc rống lên như một cô gái cũng khó coi, nhưng nhịn mãi cũng khó chịu, người làm mẹ như bà lại càng khó chịu hơn.

Sáng hôm sau, cả nhà an vị leo lên xe đến ga xe lửa, suốt quá trình ngồi trên xe lửa Giản Ninh vẫn ngủ, hơn năm giờ trên đường đều khó chịu, mãi cho đến khi về đến nhà ông bà ngoại, cả người mới tỉnh táo lại.

Bọn họ về trễ, nhà trên đã phủ vải trắng, quan tài cũng đã được đặt ở giữa nhà trên, dì Giản Ninh mặc đồ tang, cõng theo con mình, thấy bọn họ về, kêu một tiếng rồi nước mắt cũng rơi lã chã.

Dì Giản Ninh đưa cha mẹ Giản Ninh đi để tang, đội lên đầu, Giản Ninh cũng đội lên, những người nhỏ tuổi trong nhà đang quỳ gối trên tấm ván trước quan tài chịu tang.

“Cha, tụi con về rồi.” Mẹ Giản Ninh thấy ông Giản Ninh ngồi ở một bên nước mắt chảy dài, thoáng cái đã đi tới, nắm lấy tay ông cụ kêu một tiếng, cha Giản Ninh cũng đi theo qua đó, an ủi ông cụ.

Giản Ninh ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như là không phản ứng kịp, đột nhiên ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, kêu “Bà ngoại!” sau đó khóc lớn.

Mẹ Giản Ninh nhìn thấy thế, cảm thấy đau lòng, thằng nhóc này thật sự không hề xấu.

“Bà ngoại, bà ngoại! Lần trước bà còn nói muốn đi nội thành thăm con mà, sao bà lại đi…” Từ nhỏ Giản Ninh đã rất có cảm tình với ông bà ngoại, bây giờ tất cả nỗi buồn lẫn đau thương đều thoáng cái bùng nổ, hoàn toàn không khống chế được mà khóc to.

Cậu vừa bật khóc, mấy đứa nhỏ đang chịu tang phía sau cũng khóc theo, tất cả những người trong phòng đều khóc.

“Ninh Ninh, qua đây, qua đây với ông.”

“Ông ngoại, bà ngoại, bà ngoại…”

“Đừng khóc, bà ngoại con ra đi rất thanh thản.”

_____

CHÚ THÍCH:

(1) Đại vu gặp tiểu vu – 大巫见小巫: ý chỉ sự thua kém hơn rất nhiều lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.