Vào sau giờ ngọ ngày mùa hè ánh mặt trời tưới xuống lá cây chiếu ra những đốm sáng trên phiến đá xanh lát sân trước. Gió mát theo sườn núi thổi tới mang theo hơi thở núi rừng, lá cây nhẹ nhàng đong đưa, ánh sáng cũng lấp lánh theo. Xung quanh sân có rào tre, nương bên cạnh là từng bụi tường vi trút hoa xuống như thác nước. Hoa theo gió run rẩy, mùi thơm thấm vào ruột gan. Một đôi vợ chồng trẻ rúc vào một chỗ lẳng lặng thưởng thức cảnh vật an bình này.
Đào thị say mê nói: “Không ngờ tường vi ở đây lại nở rộ như thế, trong viện đều là mùi hoa tường vi!”
Ân Tu Trúc cười nói: “Phải, hoa ấy vừa đẹp vừa thơm, thật giống nàng!”
Đào thị cười híp mắt, từ nhỏ tới lớn nàng đã thích được khen đẹp. Mỗi khi đeo hoa lụa hoặc mặc váy mới nàng đều phải đuổi theo mấy thằng anh hỏi “Có đẹp không? Muội có đẹp không?” và tụi nó vĩnh viễn gật đầu khen ngợi nàng. Hiện giờ chồng cũng khen khiến lòng nàng cực vui vẻ.
Ân Tu Trúc gõ nhẹ lên trán vợ và yêu chiều gọi: “Đồ ngốc!”
Đào thị trừng mắt, không phục: “Ta ngốc chỗ nào?”
Ân Tu Trúc ôm Đào thị cười nói: “Chỗ nào cũng ngốc!”
Đào thị không phục thế là chụm năm ngón tay lại hà mấy hơi và bắt đầu cào nách Ân Tu Trúc. Nhưng hắn căn bản không có máu buồn, nhưng vì để vợ vui hắn vấn giả vờ trốn tránh, ngượng ngùng xoắn xít đồng thời tranh thủ sờ mấy cái.
Đào thị cười khanh khách và càng cào hăng say hơn.
Ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410611/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.