Trong tân phòng nến đỏ lấp lánh, chỉ còn hai vợ chồng son nhìn nhau. Ân Tu Trúc chậm rãi đến gần, đợi cả buổi giờ cũng tới lúc vừa dày vò lại vui sướng!
Nữu Nữu hì hì cười nói: “Còn chưa rửa mặt đâu!”
Ân Tu Trúc sửng sốt, vội vàng tới sân sau bưng một chậu nước suối tới thế là hai người rửa mặt chải đầu. Lúc này ánh mắt hắn lại sáng quắc nhìn Nữu Nữu.
Nữu Nữu cười hì hì nói: “Tiểu Hoàng Hoàng còn ở đây kìa!”
Ân Tu Trúc sửng sốt và ngồi xổm xuống tìm khắp nơi quả nhiên thấy con chó con đang ghé dưới bàn gặm xương thế là hắn tức giận xách Tiểu Hoàng Hoàng ra khỏi phòng, giọng căm hận nói: “Đi trông nhà đi!”
Tiểu Hoàng Hoàng ô ô kháng nghị nhưng Ân Tu Trúc ngó lơ mà quay người về phòng, ánh mắt sáng quắc nhìn Nữu Nữu.
Nữu Nữu cười hì hì nói: “Còn chưa đóng cửa kìa!”
Ân Tu Trúc nhấc chân lập tức đi đóng cửa. Hắn trở tay giữ nắm cửa, hầu kết giật giật và cười nói: “Còn nữa không?”
Nữu Nữu gật đầu thế là Ân Tu Trúc đột nhiên nhào tới, tức giận nói: “Còn có ta cũng mặc kệ!”
Nữu Nữu chỉ vào cái rương bên cạnh tủ quần áo và nói: “Còn có một thứ quan trọng nhất, ta còn chưa xem bảo bối áp đáy hòm của mình đâu!”
“Bảo bối áp đáy hòm hả?” Ân Tu Trúc đè nàng không cho nhúc nhích nhưng vẫn ngẩng đầu hỏi.
“Đúng, bảo bối áp đáy hòm bà nội đưa. Mẹ ta nói trước khi động phòng nhất định phải xem, ngoài ra còn có một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410610/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.