Phan chưởng quầy nhìn Đại Bảo đỏ mặt thì cười nói: “Phượng nhi, một vị cô nương như con sao không biết lễ nghĩa gì thế? Mẹ con dạy con thế nào?”
Phan Phượng Vân đắc ý cười nói: “Chính mẹ để cho con tới mà.”
Phan chưởng quầy cười đáp: “Thì cũng không được gọi Vĩnh Kỳ là tên ngốc, đứa nhỏ này không ngốc đâu!”
Phan Phượng Vân khẽ hừ một tiếng rồi kéo ống tay áo Phan chưởng quầy làm nũng: “Hắn là tên ngốc chứ gì, mỗi lần thấy con mặt hắn lại đỏ ửng lên rồi chuồn mất, nói cũng không dám nói câu nào. Con mới không thèm gả cho hắn đâu!”
Phan chưởng quầy vỗ vỗ tay con gái và nói: “Mẹ con đúng là không giữ được miệng. Chuyện này còn chưa ra đâu vào đâu bà ấy đã nói linh tinh!” Nói xong ông ta nhìn con gái và nói: “Ta và mẹ con chỉ có tính toán ấy, Vĩnh Kỳ cũng chưa biết. Nếu con không muốn gả thì cha sẽ không theo đuổi chuyện này nữa và tìm cho con một người tốt, còn thấy sao?”
Phan Phượng Vân tức quá ném tay Phan chưởng quầy ra rồi bỏ lại một câu: “Tùy cha, dù sao cha có tìm ai con cũng không chịu gả đâu!” Nói xong nàng ta chạy ra ngoài.
Phan chưởng quầy nhìn hai đứa nhỏ này thì cười lắc đầu sau đó cũng ra ngoài tiệm.
Lúc này Đại Bảo đỏ mặt đi tới sảnh, Quý Bình nhìn thấy thì vội hỏi: “Vĩnh Kỳ, mặt ngươi làm sao mà đỏ thế, sốt à? Để ta đi gọi nhị đệ của ngươi tới xem nhé!”
Đại Bảo lắc đầu nói: “Không có việc gì, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xua-o-dao-gia-thon/410572/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.