Tôi sửng sốt nhìn thoáng qua người khổng lồ, sau đó người khổng lồ trực tiếp chỉ vào một người trong góc tường nói: “Chính là hắn vẫn luôn nhìn ngươi.”
Mẹ nó!
Thiếu chút nữa tôi quỳ rạp trêи mặt đất, chỉ ra và xác nhận cũng không cần phải khoa trương như vậy đi. Trực tiếp chỉ vào mặt người ta, cái này nếu là có kế hoạch gì, thì đã trực tiếp bại lộ rồi.
Người kia đang ngồi uống trà trong góc tường, bị người khổng lồ chỉ như vậy cũng rất là xấu hổ, giống như là một con chuột chạy qua đường, rất muốn tìm một cái khe đất để chui vào đi. Tôi nói:
“Huynh đệ, về sau đừng trực tiếp như vậy. Có gì thì ngươi nhỏ giọng một chút, lặng lẽ nói cho ta là được, trực tiếp quá không tốt.”
Khả năng gia hỏa này bị nhốt đã lâu, không hiểu chơi âm mưu quỷ kế như người ở xã hội hiện tại.
Mà trong đại sảnh khách sạn này tuy không có TV, nhưng lại có người kể chuyện. Hơn nữa hắn kể chuyện lại không phải là Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử, mà là kể về lịch sử nơi này của bọn họ. Khỏi phải nói, nghe rất thú vị.
Cuối cùng tôi mới biết được, bên trong thế ngoại đào nguyên này của bọn họ thì ra cũng là có tặc a, phi tặc!
Vị tiên sinh kể chuyện kia vỗ một cái lên lan can gỗ, trừng mắt, làm bộ tư thế, cao giọng diễn:
“Ngưu Tam này từ nhỏ sinh hoạt nghèo khổ nha, không có mặc qua một cái quần nào không thủng đít. Khi năm hắn tám tuổi, xảo ngộ một vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672229/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.