Người khổng lồ suy nghĩ nói: “Tạm thời không cần lỗ mãng đi, ngươi để ta nhớ thêm chuyện năm đó một chút, để xem có bỏ quên chuyện gì hay không, dù sao những tên này cũng rất quái lạ.”
Tôi ừ một tiếng nói: “Ta mời ngươi ăn cái gì đi, đói bụng không?”
Người khổng lồ sửng sốt, nháy mắt trong bụng truyền đến tiếng ục ục, hắn đã bị nhốt ở dưới địa lao bị đói bụng bao nhiêu năm, mỗi ngày đều phải ăn bánh màn thầu cứng.
Lúc tôi đứng dậy mang theo người khổng lồ đi ăn cơm, hắn lại bùm một tiếng quỳ xuống với tôi.
Tôi nói: “Ai ai ai, ngươi làm gì vậy? Nam nhi dưới gối có hoàng kim a, ngươi có biết hay không?”
Tôi vội vàng đi qua nâng hắn. Mẹ nó, dáng người của gia hỏa này quả thật cường tráng không còn gì để nói, hắn quỳ trêи mặt đất cũng cao bằng tôi đứng. Hắn quỳ trêи mặt đất mà tôi có thể nhìn thẳng vào mắt hắn được.
“Nếu không phải là ngươi, ta không biết còn bị nhốt bao nhiêu năm nữa, ta nhớ rõ năm đó Vạn Diệp Tằm Vương bắt ta, nói giữ ta lại tương lai có tác dụng, nhưng không biết là tác dụng gì, cho nên vẫn luôn bị nhốt tới hôm nay, rất cảm tạ ngươi.”
Khi nói chuyện, người khổng lồ cúi đầu một cái thật sâu với tôi.
Tôi nâng hắn lên, nói: “Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì, ngươi đừng để trong lòng. Đi, đi ăn cơm.”
Một đêm đói bụng trong địa lao, tôi cũng là đói mất sức. Sáng sớm, sau khi tìm được rồi một nhà bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672228/chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.