“Vì sao phải chôn người?” Tôi hoảng sợ nhìn Nhị gia, rất là khó hiểu.
Nhị gia nói: “Thứ ông trời ban cho ta, sớm hay muộn cũng sẽ thu hồi, khi ta nhìn thấy kết quả DNA kia, thân thể của ta đã bắt đầu hư thối. Ta biết ông trời đã cho ta mượn quá nhiều thời gian, quá nhiều. Ta muốn bảo hộ con cháu mình cả đời, chỉ sợ là không được nữa.”
“Ta đã đem thân thể của mình hoả táng rồi, nhưng lần này sau khi hoả táng, đốt ra không phải là tro cốt mà là tro củi. Xương cốt ta ngươi hẳn là đã mang về nhà an táng đi? Lần này đốt ra tro củi, ngươi giúp ta chôn ở bờ sông đi. Về sau, ta sẽ còn bảo hộ ngươi, chẳng qua sẽ tồn tại dưới dạng quỷ hồn. Dùng quỷ hồn bảo hộ ngươi, như vậy ta còn có thể bảo hộ ngươi.”
Khi Nhị gia nói xong câu đó, nước mắt tôi đã rơi đầy mặt.
Chân tướng sự việc thường thường rất hấp dẫn người, nhưng ở đằng sau chân tướng, lại có bao nhiêu chua xót không muốn người biết? Hoặc là có bao nhiêu gian nan không người biết?
Tôi đã biết chân tướng của Nhị gia, nhưng tôi vui sướиɠ sao?
Không, ngược lại, tôi một chút đều không thoải mái, tuy rằng tôi đã biết Nhị gia chính là ông nội tôi, nhưng từ khi Nhị gia nhìn thấy kết quả DNA kia, nguyên bản thân thể ông có được cũng bắt đầu hư thối, chuyện này đối với tôi có lợi sao?
Nếu Quỷ Nhãn cho tôi cơ hội. Để tôi một lần nữa lựa chọn mà nói, tôi tình nguyện xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672193/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.