Cổ tôi sắp bị cắt đứt, nhưng tôi vẫn cắn răng, dùng hết sức lực toàn thân nói: “Anh chính là Lưu Minh Bố! Cát Ngọc, em làm sao vậy, Tô Trinh ngươi cũng mau buông tay!”
Tôi cảm giác được, đây là các nàng thật sự hạ tử thủ. Tuyệt đối tử thủ!
Nhưng hai nàng không vì thế mà lay động, càng tăng thêm sức lực, nhất định phải đẩy tôi vào chỗ chết, tôi cả kinh trong lòng nói:
“Chẳng lẽ tên Béo trước khi tới chỗ của Quỷ Vương đã tới nhà tôi trước, đã mê hoặc Cát Ngọc và Tô Trinh rồi?”
Bỗng nhiên Cát Ngọc rút đao ra, chuẩn bị lại đâm tiếp một đao vào trêи lưng tôi.
Đều đến tình trạng này, tôi càng không dám chần chờ, nhấc một chân đá vào trêи bụng Cát Ngọc, đồng thời ôm chặt đùi Tô Trinh hất lên, hất tung nàng trêи mặt đất.
Sau đó mở cửa nhà, liều mạng chạy về phía cầu thang.
Một đường chạy như điên, chạy hơn mười tầng, tới tầng cuối cùng tôi vẫn không dám ngừng lại. Trong quá trình chạy, miệng vết thương trêи cơ bản đều khép lại.
Ra khỏi tiểu khu, tôi vội vàng vẫy một chiếc xe taxi, đi đến nhà Âu phục đại thúc trước.
Di động mất rồi, số điện thoại của mọi người thì một cái tôi đều không nhớ, không thể liên hệ với ai, chỉ có thể tự mình đi tìm bọn họ.
Hơn 3 giờ đêm, tôi tới nhà Âu phục đại thúc, tôi chuông cửa nhà hắn, chỉ chốc lát cửa phòng mở ra. Âu phục đại thúc xuất hiện trước mắt tôi, thế mà mặc một thân âu phục.
Tôi tiến vào trong phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672191/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.