Lang Vương đứng dậy rời khỏi sườn núi, tôi vội vàng hỏi Nhị gia một câu: “Cái truyền thuyết gì?”
Nhị gia chỉ nói một câu: “Nơi Lang Vương ở, tất có trọng bảo! Hơn nữa đầu Lang Vương này toàn thân lông trắng như tuyết, căn bản là hiếm gặp, có thể nói là cực ít. Phỏng chừng nó muốn mang ngươi đi tìm thứ gì.”
Tôi ừ một tiếng, nhanh chóng xoay người lên ngựa. Cưỡi lên con ngựa to lớn màu đen của tôi, Ô Vân Cái Tuyết, hướng tới Lang Vương đuổi theo.
Lang Vương chạy tốc độ không nhanh, vẫn một đường đi về phía Tây thảo nguyên, tôi cưỡi Ô Vân Cái Tuyết đi theo phía sau Lang Vương, cứ như vậy chạy về phía trước.
Trong đêm tối trêи đại thảo nguyên mênh ʍôиɠ vô bờ, Lang Vương một hơi chạy hơn hai mươi phút mới dừng thân, quay đầu về một cây khô gầm lên một tiếng.
“Ngao –!”
Lang Vương nhìn cây khô gầm rú, tôi cảm thấy nó hẳn là muốn bảo tôi nhìn về phía cây khô này.
Tôi nhìn lại bốn phía, cảm thấy cái cây này rất quái lạ, tại sao lạ ư? Đại thảo nguyên mênh mang toàn bộ là một mảnh cỏ xanh thấp, gió thổi chập chờn có thể nhìn thấy cả dê bò, lại có một thân cây khô to lớn đột ngột mọc ra ở đây.
Một cây cao năm, sáu mét, cành tán cây giống như là cây ngô đồng, nhưng tuyệt không phải cây ngô đồng, bây giờ vừa mới lập thu không bao lâu, thời tiết còn chưa lạnh, nhưng lá cây đều đã rụng hết.
Tôi xuống ngựa, tới trước cây, đưa tay vuốt thân cây, chỉ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672104/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.