Chương trước
Chương sau
Lang Vương đứng dậy rời khỏi sườn núi, tôi vội vàng hỏi Nhị gia một câu: “Cái truyền thuyết gì?”
Nhị gia chỉ nói một câu: “Nơi Lang Vương ở, tất có trọng bảo! Hơn nữa đầu Lang Vương này toàn thân lông trắng như tuyết, căn bản là hiếm gặp, có thể nói là cực ít. Phỏng chừng nó muốn mang ngươi đi tìm thứ gì.”
Tôi ừ một tiếng, nhanh chóng xoay người lên ngựa. Cưỡi lên con ngựa to lớn màu đen của tôi, Ô Vân Cái Tuyết, hướng tới Lang Vương đuổi theo.
Lang Vương chạy tốc độ không nhanh, vẫn một đường đi về phía Tây thảo nguyên, tôi cưỡi Ô Vân Cái Tuyết đi theo phía sau Lang Vương, cứ như vậy chạy về phía trước.
Trong đêm tối trêи đại thảo nguyên mênh ʍôиɠ vô bờ, Lang Vương một hơi chạy hơn hai mươi phút mới dừng thân, quay đầu về một cây khô gầm lên một tiếng.
“Ngao –!”
Lang Vương nhìn cây khô gầm rú, tôi cảm thấy nó hẳn là muốn bảo tôi nhìn về phía cây khô này.
Tôi nhìn lại bốn phía, cảm thấy cái cây này rất quái lạ, tại sao lạ ư? Đại thảo nguyên mênh mang toàn bộ là một mảnh cỏ xanh thấp, gió thổi chập chờn có thể nhìn thấy cả dê bò, lại có một thân cây khô to lớn đột ngột mọc ra ở đây.
Một cây cao năm, sáu mét, cành tán cây giống như là cây ngô đồng, nhưng tuyệt không phải cây ngô đồng, bây giờ vừa mới lập thu không bao lâu, thời tiết còn chưa lạnh, nhưng lá cây đều đã rụng hết.
Tôi xuống ngựa, tới trước cây, đưa tay vuốt thân cây, chỉ cảm thấy trêи cây khô rất dính, tựa như trêи tán cây chảy xuống rất nhiều chất lỏng dính dính.
“Đây không phải là cây cao su đi?” Tôi trong miệng nói thầm một câu, nhưng cây cao su sao có thể sẽ sinh trưởng ở chỗ này?
Lang Vương giờ này chạy tới, đưa đầu quay về vị trí rễ cây không ngừng gầm rú. Tôi ngửi thấy chất lỏng dính trêи ngón tay của mình rất thơm, cùng hương vị sữa bò không sai biệt lắm.
Nhìn bộ dáng Lang Vương không ngừng đối với rễ cây gầm rú, nhưng lại không dám đụng vào. Tôi cảm thấy đồ vật Lang Vương muốn cho tôi hẳn chính là cất giấu ở bên trong rễ cây.
Tôi nhìn quanh một vòng sau đó rút ra chủy thủ từ sau eo.
Một đao cắm ở trêи thân cây, tạch một thanh âm vang lên, lưỡi dao hoàn toàn cắm vào thân cây, không nghĩ tới cái cây thô to như cột điện này lại yếu ớt như vậy.
Tôi dùng sức cạy ra vỏ cây, sau đó rút chủy thủ, lại đổi một chỗ đột nhiên cắm vào một đao, sau đó lại cạy ra vỏ cây.
Cứ như vậy, một thân cây to như bắ đùi người trường thành trong hơn mười phút đã bị tôi chém nát từ dưới gốc, một trận gió nhẹ thổi quét răng rắc một tiếng liền gãy đổ xuống.
Bởi vì trêи tán cây không có cành lá, lúc đổ xuống đất cũng không có phát ra bao nhiêu tiếng vang, cũng không mang theo tiếng gió, tôi hướng tới bên trong thân cây nhìn lại, hóa ra cây này thế nhưng là rỗng ruột.
Hơn nữa bên trong thân cây một mảnh huyết hồng, chất lỏng trong thân cây là màu đỏ, cùng máu tươi giống nhau!
Lang Vương thấy tôi chém đổ cây khô, liền chạy nhanh tới, duỗi đầu hướng tới bên trong thân cây hí vang, ý tứ như là để tôi nhìn xem thân cây có cái gì.
Bởi vì đi gấp nên tôi không mang trang bị, trêи người không có đèn pin, gốc cây này có vẻ còn sâu hơn một thước, tôi không dám thò tay vào, vạn nhất là rắn độc thì sao? Bị cắn chết chẳng phải là quá đáng tiếc à.
Tôi móc di động ra, mở màn hình hướng tới bên trong thân cây chiếu xuống, bên trong tối om, tôi mơ hồ nhìn thấy chỗ sâu nhất bên trong thân cây giống như chôn dấu một đồ vật giống như ấm trà, chính là cái loại nà ấm trà cổ đại, có chút giống ấm tử sa.
Chẳng lẽ Lang Vương chính là mang tôi đi tìm cái đồ vật này sao?
Tôi nhìn thoáng qua Lang Vương, nó nằm ở bên cạnh tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, như là cổ vũ tôi đưa tay xuống lấy.
Tôi tăng thêm can đảm, xác định chỗ sâu nhất trong thân cây không có gì nguy hiểm, lúc này mới nghiêng mình, đưa cánh tay vào, mới vừa duỗi tay xuống, tôi liền cảm thấy không thích hợp.
Trong thân cây này, tay tôi càng mò xuống sâu thì càng thấy nóng, mới bắt đầu còn rất ấm áp, như là ở mùa đông được sưởi ấm.
Càng thò xuống sâu, cảm giác càng không thích hợp, giống như với tay đến cục than đá đang cháy, làn da trêи tay cũng càng ngày càng nóng, không dám thò đến chỗ sâu nhất, tôi vội rút cánh tay về.
“Như thế nào nóng như vậy?” Tôi vẩy vẩy tay cho đỡ nóng, nhìn về phía Lang Vương, vẻ mặt nó như kiểu ta không liên quan.
Tôi nói: “Lão huynh, trong cái ấm trà phía dưới kia, trang rốt cuộc là thứ gì?”
Kỳ thật, hỏi cũng như không, coi như là tôi nói chuyện để bình tĩnh lại. Một lần nữa hướng tới chỗ sâu nhất bên trong thân cây nhìn lại, tôi mới cảm thấy cái này ấm trà cũng không phải màu đỏ sậm tử sa, mà là bị nóng cháy thành màu đỏ sậm, màu sắc vốn có của nó là cái dạng gì thì không biết được.
Tôi không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, lập tức cởi áo bọc lấy tay phải, nhanh chóng thò xuống cầm lấy ấm trà kia nhấc lên.
Cũng trong nháy mắt không đến ba giây đồng hồ này, áo của tôi đã bị đốt thủng, ngón tay nóng rát thiếu chút nữa không cầm nổi ấm trà, may mà ấm trà đã từ bên trong thân cây lấy ra, tôi buông tay liền rơi trêи cỏ.
Giờ khắc này đã phát sinh một màn làm tôi hoàn toàn khϊế͙p͙ sợ.
Cỏ xanh phụ cận ấm trà lấy mắt thường thấy được nhanh chóng khô héo, cho đến cuối cùng những ngọn cỏ khô đều muốn bốc cháy.
Cỏ khô vừa bắt đầu muốn cháy, tôi vội vàng dùng áo dập tắt, nhổ hết cỏ xung quanh ấm trà, lúc này mới dám thở ra một hơi.
“Trong ấm trà này rốt cuộc là chứa cái gì?” Tôi cau mày lại nhìn chằm chằm cái bình trà nhỏ này.
m trà đã bị tôi lấy ra từ trong thân cây, đại khái tôi có thể thấy được rõ ràng hình dáng của nó. Đây là một cái ấm trà khắc hình rồng, vòi ấm chính là cái đầu rồng, mà quai ấm chính là đuôi rồng, trêи thân ấm thì khắc đầy long văn, rất là cổ xưa, như là được nung từ đất mà thành.
Ở dưới gió đêm thổi, ấm trà này từ từ tỏa hết nhiệt, dần khôi phục màu sắc nguyên bản.
Huyền hắc chi sắc!
Lang Vương đối với ấm trà kêu một tiếng, hình như là muốn tôi mở ra cái ấm.
Mở ra ấm trà, trong ấm trà là một mảnh đen tuyền, cũng không biết bên trong chứa thứ gì, thò điện thoại chiếu vào, tôi hoảng sợ thiếu chút nữa đem điện thoại ném xuống.
Trong ấm trà, thế nhưng chứa… chứa… Một con… Cá chạch?
Tròng mắt tôi thiếu chút nữa rơi trêи mặt đất, giờ phút này chỉ hận không thể úp miệng ấm trà đổ ra mà xem, từ ánh đèn trêи màn hình di động, tôi thấy rõ ràng trong cái ấm trà chỉ bằng nắm tay người trường thành này thế nhưng có nửa hồ nước, trong nước có một con cá chạch màu đen đang du ngoạn.
Này… Này không phải là vô nghĩa sao?
Thiên tân vạn khổ lấy được cái ấm trà đến mức bỏng cả tay, kết quả mở nắp ấm ra thì bên trong lại là nuôn một con cá chạch? Tôi cảm thấy thà rằng chứa một trăm đồng tiền cũng có thể an ủi trái tim yếu ớt của tôi đi?
Giờ phút này Lang Vương đối với tôi nhẹ nhàng gầm rú, giống như ý bảo tôi đem đồ vật trong ấm trà này ăn đi.
Tôi nói: “Đại ca, ngươi không lầm đi? Ăn sống một con cá chạch? Tuy rằng cái này không tính gì, nhưng ít nhiều có chút không tốt đi?”
Ăn sống hải sản gì đó, tôi cũng đã thử qua, này kỳ thật không có gì, nhưng tùy tiện đào ra một con cá chạch, là có thể ăn bậy sao?
Lang Vương vươn móng vuốt chạm chạm ấm trà, lại đối tôi gầm rú một tiếng, lúc này tiếng kêu có chút gấp gáp, như là thúc giục tôi mau chóng ăn vào.
Tôi sờ ấm trà, xác thật có chút lạnh, nghĩ thầm ăn thì ăn, tôi cứu con của Lang Vương, Lang Vương sẽ không hại tôi, cho dù không có giúp đỡ thì cũng không có khả năng sẽ hại chết tôi đi?
Nghĩ xong tôi cầm ấm trà lên, thừa dịp vẫn còn hơi ấm, một hơi đem nước chứa trong ấm trà uống xuống, cá chạch tiến vào trong miệng còn không có kịp nhai, liền bùm một tiếng theo yết hầu trôi vào trong bụng.
Bà mẹ nó!
Tôi bóp cổ chính mình, thậm chí cảm thấy cá chạch ở trong dạ dày bắt đầu nhúc nhích, tôi muốn nôn ra, nhưng là nôn không ra, Lang Vương không ngừng gầm rú, giống như bảo tôi đừng lộn xộn, không cần sợ hãi.
Tôi đang muốn chửi hắn hai câu, bỗng nhiên trêи lưng cùng ngực truyền đến cảm giác bỏng cháy kịch liệt, loại cảm giác này cùng cảm giác lần đầu tôi đụng tới ấn tử sa là giống nhau, hơn nữa làn da càng bỏng cháy càng đau, cuối cùng tôi đau không nhịn được vội xé áo trêи người xuống, để lưng trần trêи đại thảo nguyên mênh mang.
Đêm khuya gió lạnh thổi đến trêи người tôi, nhưng không có chút tác dụng nào, tôi cảm thấy tôi ngũ tạng lục phủ đều sắp bị đốt cháy, trêи mặt tôi trào ra mồ hôi to như hạt đậu, tôi mở to hai mắt, nửa quỳ nửa bò trêи mặt đất, há to miệng, sắp không chịu được nữa.
Ngực tôi bắt đầu đau, giống như có người cầm bàn ủi nung đỏ đặt lên da, cúi đầu nhìn tới trêи ngực, tôi hoảng sợ kinh hãi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.