Trong cơ thể tôi tràn đầy lực lượng, cầm trường đao trong tay hướng Hỏa Vân Thương chạy như bay tới. Cái Tiểu Hắc Tử kia bị lão nhân râu bạc cuốn lấy, Bá Ấn bị Quỷ thúc cùng dân công triền đấu, còn lại Hàn Giang Tuyết thì cùng Tô Trinh so đấu, trong sân chỉ còn lại mình tôi cùng Hỏa Vân Thương. Lần này rốt cuộc không ai có thể ngăn cản tôi rồi. Tôi bước đi như bay, thân nhẹ như yến. Hơi nhảy một chút, liền có thể nhảy lên cao mấy mét, tôi đến trước mặt Hỏa Vân Thương không nói hai lời nâng lên trường đao trong tay chém tới trêи đầu Hỏa Vân Thương một chiêu Lực Phách Hoa Sơn. Ánh đao xẹt qua trong nháy mắt, Hỏa Vân Thương hai tay vỗ một phát lên tay vịn xe lăn, lùi lại hai mét né tránh. Thấy hắn không dám trực tiếp cùng tôi đối kháng, tôi cảm thấy hắn khẳng định biết lúc này sức mạnh trong cơ thể tôi vô cùng dồi dào, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của tôi. Bất quá tôi đã một lần bỏ lỡ cơ hội giết chết hắn, lần này tôi sẽ không để cho hắn lại trốn thoát được. Không chờ Hỏa Vân Thương chạy trốn, tôi hoành đao đuổi theo chém tới, Hỏa Vân Thương nghiêng đầu tránh thoát, bỗng nhiên cánh tay trái của hắn duỗi dài ra đánh một chưởng mãnh liệt vào ngực tôi Tôi cho rằng sẽ bị hắn đánh lui vài bước, nhưng khi bàn tay hắn chân chính đánh tới trêи người tôi, tôi mới phát hiện lực lượng của hắn là cực kì yếu ớt. Nói cách khác, bên trong Thiết tâm của Lão Tổ lưu lại ẩn chứa sức mạnh thật sự là không thể đánh giá, cường đại đến mức hiện giờ Hỏa Vân Thương chỉ có thể ngoan ngoãn bị tôi khi dễ. Vung tay ném đi trường đao, đem lưỡi dao cắm ở trêи thân cây bên cạnh, tôi tay không đuổi theo Hỏa Vân Thương cùng hắn đánh khó phân thắng bại.Tuy nói hắn không có hai chân, nhưng cũng đao thương bất nhập, tôi một quyền một cước đánh vào trêи người hắn trong chốc lát cũng không thể tạo thành uy hϊế͙p͙ với hắn. Hỏa Vân Thương hành động không tiện, nhưng hắn không rời khỏi xe lăn dưới thân, tôi đang không rõ vì sao hắn mạo hiểm bị thương nguy hiểm cũng không rời khỏi xe lăn, bỗng nhiên ở thời điểm tôi tấn công, hắn vỗ một phát lên tay vịn xe lăn. Tôi chỉ nghe vèo vèo hai tiếng, sau đó liền nhìn đến hai đạo hắc ảnh từ bên trong lỗ thủng tay vịn bắn ra tới. Độc châm! Trách không được hắn bị tôi đánh chật vật như thế cũng không chịu từ bỏ xe lăn dưới thân, nguyên lai là ở trong xe lăn ẩn dấu loại ám khí âm hiểm này. Thời điểm Hỏa Vân Thương phát ra ám khí không phải là do bị tôi đánh đến cùng đường, mà là hắn đã tỉ mỉ chọn lựa thời gian cùng với thời cơ, trong lúc tôi tiến công không cách nào khống chế thân hình, hắn mới lựa chọn phát ra, không thể không nói, hắn thật là quá âm hiểm! Muốn tránh thoát ám khí này là không có khả năng, tôi có thể làm duy nhất chính là vươn tay ngăn cản, nhưng cánh tay còn không có vươn tới, ám khí liền xẹt qua trước ngực bay thẳng đến đôi mắt của tôi. Đã chậm, tôi trừng to hai mắt nhìn hai cây độc châm trước mặt, nháy mắt liền đâm vào đồng tử nhưng lại truyền đến tiếng vang như là đâm lên một khối pha lê, sau liền rơi xuống đất. Hỏa Vân Thương ngây ngẩn cả người, tôi cũng ngây ngẩn cả người. Tôi đôi mắt thế nhưng có thể ngăn cản ám khí độc châm? Tôi nhớ tới tuyệt kỹ của Lão Tổ dùng mí mắt kẹp đạn. Tôi nhìn chằm chằm Hỏa Vân Thương cười lạnh một tiếng nói: “Võ công thiên hạ, vô kiên bất phá, duy mau bất phá!” Lão nhân râu bạc đang cùng Tiểu Hắc tử so chiêu, bỗng nhiên từ trong ống quần rút ra một cây sáo, ném cho tôi đồng thời quát: “A Bố, dùng vật ấy diệt hắn!” “Dùng như thế nào?” Tôi giơ tay tiếp nhận đồng thời hô to một câu. “Bên trong cây sáo có dấu ám khí, bổ cây sáo ra liền có thể sử dụng!” Lão nhân râu bạc ốc còn không mang nổi mình ốc, cùng Tiểu Hắc tử so chiêu đồng thời cùng tôi nói chuyện. Cao thủ đánh nhau là hơi nhau một chiêu nửa thức, tôi sợ hắn đã lớn tuổi, vạn nhất cùng tôi nói chuyện mất tập trung có thể sẽ nguy hiểm, chẳng khác nào gián tiếp hại hắn. Tôi dùng đầu ngón tay cầm cây sáo, dùng sức bóp mạnh, lộ ra một bên một cây châm dài, cây châm này cùng cán dù tương tự thế nhưng lại là làm bằng ngọc! Tuy tôi không nhìn ra là loại ngọc gì nhưng chỉ cần có khả năng phá Hỏa Vân Thương mới là mấu chốt. Quả nhiên, Hỏa Vân Thương thấy tôi cầm trong tay cây châm dài bằng ngọc này liền trợn to hai mắt hoảng sợ muốn chạy trốn, tôi hét lớn một tiếng: “Để mạng lại!” Chạy như bay hai bước, giơ ngọc châm hướng ngực Hỏa Vân Thương đâm tới, Hỏa Vân Thương muốn tránh né cũng không kịp, dưới tình thế cấp bách hắn chỉ có thể dùng tuyệt kỹ “tay không tiếp dao sắc”, lần nữa hai tay chắp trước ngực tới ngăn cản công kϊƈɦ của tôi. Bất quá lúc này hắn sử dụng “tay không tiếp dao sắc” càng thêm xuất thần nhập hóa. Lần đầu tiên tôi sử dụng hắc quang chủy thủ giết hắn, hắn sử dụng “tay không tiếp dao sắc” nhưng suýt nữa bị tôi hủy diệt hai tay, nhưng lúc này trực tiếp từ trong cơ thể hắn phóng xuất ra một cỗ khí, hình thành một khí tường chắn tới ngăn cản công kϊƈɦ của tôi. Khí tường kia giống như một mặt pha lê, ngọc châm trong tay tôi vô luận như thế nào đều không thể đột phá mặt khí tường, tôi càng ngày càng dùng sức đâm xuống, dùng ra mười thành lực lượng, tôi bạo rống một tiếng: “Lúc này không phá, còn đến khi nào, Khai Nguyên ngự kiếm!” Những lời này là âm thanh của Lão Tổ từ tôi trong miệng quát ra, hơn nữa thân thể của tôi trực tiếp tung bay ra ngoài, giống như một thanh lợi kiếm thẳng hướng Hỏa Vân Thương. Trêи khí tường truyền đến vài tiếng răng rắc răng rắc bắt đầu xuất hiện vài khe nứt thật nhỏ, Hỏa Vân Thương vừa thấy cảnh này, lập tức thêm vào lực lượng trong cơ thể, giờ phút này mặt đều nghẹn đỏ. Tôi biết Hỏa Vân Thương vì tánh mạng chính mình, cơ hồ cũng là dùng hết toàn lực. Nhưng bản lĩnh của Lão Tổ, cũng không phải là một cái Hỏa Vân Thương nho nhỏ có thể so sánh, thân thể của tôi cứ như vậy huyền phù ở không trung, cầm ngọc châm trong tay tiếp tục đâm tới. Răng rắc răng rắc, khe nứt trêи khí tường càng lúc càng lớn, thẳng đến cuối cùng, ầm ầm vỡ vụn, mà thân thể của tôi cũng tiếp tục đâm vào, chỉ nghe xì một tiếng, ngọc châm chui vào giữa ngực Hỏa Vân Thương! “Phốc!” Hỏa Vân Thương đầu run lên, hộc ra một mồm to máu tươi, phun lên cánh tay phải của tôi. “Chặt bỏ hắn đầu, phanh thây hắn, liền có thể hủy diệt hắn! Ngay lập tức!” Lão nhân râu bạc đang cùng Tiểu Hắc tử so chiêu lại đối tôi quát to một tiếng. Tôi từ sau eo rút ra hắc quang chủy thủ, đang muốn động thủ bỗng nhiên cảm thấy cả người mềm nhũn, kim quang toát ra trêи người tiêu tán không còn. Mà trong cơ thể tôi cũng không còn cái loại này tràn đầy sức mạnh, tuy nói không đến mức hư thoát, nhưng lại cảm thấy không dùng được một chút sức lực. Hỏa Vân Thương vốn dĩ đã tuyệt vọng nghiêng đầu chờ chết, nhưng hắn vừa thấy kim quang trêи người tôi tiêu tán, lập tức chụp tay vịn xe lăn, xe lăn quay đầu, bỏ trốn vào bóng tối cuối con đường. Tôi muốn đuổi theo, nhưng là không dùng được sức lực, tôi căn bản là chạy không nổi, khi sức mạnh của Lão Tổ từ tôi trong thân thể biến mất, tôi mới phát hiện chính mình trước kia đến tột cùng là yếu đuối đến như thế nào. Hỏa Vân Thương lại chạy, để lại này ba cái tiểu đệ không biết sống chết, Hàn Giang Tuyết là người thông minh, hắn bấm hoa lan chỉ, khoát tay nói: “Lần này liền tha các ngươi một mạng, lần sau các ngươi có thể sẽ không có vận khí tốt như vậy.” Nói xong, hắn liền phi thân nhảy lên một cây liễu, dẫm lên từng cành liễu, biến mất trong màn đêm. Còn lại Bá Ấn cùng Tiểu Hắc tử hai người còn đau khổ tranh đấu, tôi cùng Tô Trinh đang muốn cùng nhau xử lý này hai người, ai ngờ Tiểu Hắc tử một chiêu “hoành tảo thiên quân” đẩy ra chung quanh mọi người, sau đó dùng sức đem thiết côn chống lên mặt đất, mượn dùng lực nhảy đến một thân cây, cũng nhanh chóng chạy trốn. Lúc này chỉ còn lại Bá Ấn đang đau khổ chống đỡ, tuy thân hình hắn cứng rắn nhưng lại có thể làm gì. Người, một khi có tử huyệt, liền không thể xem như kim cương bất hoại. Quỷ thúc cùng dân công vẫn luôn đuổi theo Bá Ấn đánh, hơn nữa bàn chân Bá Ấn còn không ngừng bị công kϊƈɦ, đế giày dưới chân đều chảy đầy máu tươi. Xem bộ dáng này, Bá Ấn là chạy không thoát, đêm nay định có thể chém giết Bá Ấn! Sau khi Tiểu Hắc tử chạy, lão nhân râu bạc cũng là hư thoát ngồi ở trêи mặt đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc nói: “Mụ nội nó, tiểu gia hỏa này người không lớn, sức lại không nhỏ, nếu là lại đánh tiếp, không đến mười phút ta phỏng chừng liền phải bại.” Tôi nhìn lão nhân râu bạc người khá tốt, liền hỏi một câu: “Đại gia, ngươi năm nay bao tuổi rồi? Nhìn không ra a, công phu như thế cao thâm.” Lão nhân cười cười, đối tôi nói: “Ngươi gọi ta là gì?” Tôi sửng sốt nói: “Gọi ngươi… Đại gia a, có cái gì không đúng sao?” Tôi cảm thấy tôi xưng hô như vậy rất khách khí, nghĩ không ra vì cái gì hắn lại hỏi tôi như vậy. Râu bạc lão nhân nhìn thoáng qua Quỷ thúc cùng dân công, xác nhận Bá Ấn không chạy thoát được, lúc này mới xé râu cùng da giả trêи mặt, đối tôi cười vang nói: “A Bố a, ngươi nhìn lại xem ta là ai?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]