Dù sao chúng tôi cũng từng chung chăn gối, dù sao chúng tôi cũng từng bốn mắt nhìn nhau, vô số lần tôi ôm nàng, để nàng nằm trêи người tôi mà ngủ. Có thể nói khi đó chúng tôi chỉ cần một ánh mắt là có thể biết đối phương đang muốn gì.
Cát Ngọc từ trong ánh mắt nhìn ra tôi là ai, tôi cũng từ trong ánh mắt Cát Ngọc nhìn ra nàng thật sự muốn giết tôi, không nghi ngờ chút nào.
Bây giờ tôi không phải đối thủ của Cát Ngọc, tôi không biết một thân công phu này của nàng tột cùng là làm sao mà có, có thể sánh ngang với chú trung niên rồi. Tôi vội xoạc chân bỏ chạy, ngàn vạn lần không thể rơi vào trong tay Hỏa Vân Thương lần nữa, nếu không, tôi sẽ chết rất thê thảm.
Tôi chạy ở phía trước, một bên thì Cát Ngọc truy đuổi ở phía sau, con đường này người đi lại vốn ít, tại thảm cỏ xanh trống trải bên bờ sông, hai bóng người một trước một sau truy đuổi hơn hai cây số, cuối cùng tôi bị Cát Ngọc bắt kịp ở trước cửa một cửa hàng bán hoa.
Nàng đạp vào nắp một thùng rác bên đường nhảy lên, trực tiếp một cước đá tôi ngã lăn, sau đó hai bước chạy tới, một chân dẫm lên trêи ngực của tôi, để cho tôi không cách nào đứng dậy.
“Cát Ngọc, nàng thật sự không nhớ gì chuyện chúng ta trước kia sao?” tôi cau mày, thở dốc đồng thời kêu lên hỏi.
Cát Ngọc lạnh lùng nhìn tôi: “Đương nhiên biết, nhưng đều là không quan trọng.”
“Này còn không quan trọng? Vậy rốt cuộc cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672071/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.