Chương trước
Chương sau
Editor: Cua
Không đợi nữ trợ lí trả lời, những con giun đó nhanh chóng từ miệng vết thương trái tim bò đến trêи mu bàn tay Quách Vệ Đông, theo mạch máu của hắn chui vào trong.
Chuyện này diễn ra rất nhanh, khiến tôi không phải ứng lại. Ngay cả Quách Vệ Đông cũng ngẩn người.
Tốc độ của những con giun này rất nhanh, khiến người ta tặc lưỡi, sau khi bò đến trêи mu bàn tay của Quách Vệ Đông, mấy con giun đó liền chui vào, biến mất không thấy tăm hơi. Tôi nhìn làn da trêи cánh tay của hắn, rõ ràng có gì đó nhô lên di chuyển lên phía trêи người hắn, nhìn dáng vẻ giống như là muốn bò đến vị trí trái tim.
Có lẽ những con giun này đã được nuôi dưỡng đặc biệt, chuyên dùng để khống chế trái tim.
Quách Vệ Đông giật mình, giờ khắc này mau mau nắm lấy chiếc lọ chưa trái tim mục nát kia, quay đầu muốn chạy. Nữ trợ lý phi thân một cước, trực tiếp xẹt qua bàn mổ, cú đá xoáy này khiến tôi kinh sợ (kinh ngạc, sợ hãi) đến trợn mắc ngoác mồm!
Tuy nhiên, điều làm tôi kinh ngạc hơn chính là, Quách Vệ Đông nhìn như đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng, Nhưng hắn cũng không phải ngồi không (đại ý là nhìn đeo kính có vẻ thư sinh nhưng không phải là không biết võ). Giơ lên cánh tay trái lên đỡ đòn trong nháy mắt, hắn dựa vào uy lực cú đá của nữ trợ lý, trực tiếp hướng về sau khẽ đảo thân, thuận thế lăn xuống giống như con lật đật, kéo dài khoảng cách ra tới cửa phòng, nhanh như làn khói chạy ra ngoài.
Nữ trợ lý đi tới, sau khi tháo khẩu trang trêи mặt xuống, tôi kinh ngạc nói: Tô Trinh?
Tô Trinh ừ một tiếng, lúc này khom lưng cúi người, nằm sấp ở trêи lồng ngực của tôi, dùng dao giải phẫu cắt miếng thịt nơi trái tim của tôi, một tay kia dùng cái kẹp, chuẩn bị ép những con giun chưa kịp chạy kia ra.
Nàng vừa mới khom lưng, nhất thời tôi liền thấy một mảnh kiều diễm từ trong cổ áo, suýt chút nữa chảy máu mũi.
Tôi xin thề tôi không cố ý nhìn, đây là bản tính của nam nhân.
Tô Trinh tựa hồ biết ánh mắt của tôi rơi vào nơi nào. Nàng chưa nói những cái khác, chỉ là lạnh lùng nói một câu: Vết thương của ngươi khép lại quá nhanh, cầm cái kẹp, vạch vết thương ra.
Bởi vì tôi đang mặc liễm phục, cơ thể bị áp chế là không thể di chuyển, giờ khắc này Tô Trinh cầm kéo y tế, cắt bỏ liễm phục nửa thân trêи của tôi, nhất thời khiến tôi lộ ra lồng ngực, phơi bày nửa người trêи.
Ta có chút lúng túng, nhưng vẫn là ừ một tiếng, lúc này ngẩng đầu lên. Nhìn mình vị trí nơi trái tim, hai tay cầm hai cái kẹp, kéo da thịt ra. Tô Trinh mở đèn, dùng cái nhíp nhỏ gắp những con giun nhỏ ra, đặt lên khay y tế.
Đầu kẹp rất nhỏ, mỗi lần không cẩn thận nắm mạch máu hoặc bắp thịt của tôi lên, tôi đều là đau đến run rẩy linh hồn, cắn răng chịu đựng.
Vết thương của tôi có thể khép lại rất nhanh, điểm này không phải là giả, vấn đề là, bây giờ, ngoại trừ tốc độ khép lại vết thương ra, tôi chính là một người bình thường người, tôi cũng có cực hạn của mình. Lúc này tôi đau đến mức sắp không chịu nổi.
“Muốn nhìn chỗ nào thì nhìn. Ta sẽ không tức giận, chỉ cần ngươi có thể nhịn được đau đớn, để cho ta thuận lợi gắp những con giun này ra là được.” Tô Trinh cúi đầu, trước sau cũng không chớp mắt, tìm kiếm những con giun kia.
Cổ áo trước ngực nàng, theo hô hấp của nàng nhô lên hạ xuống.
“Ực” Tôi nuốt một miệng lớn nước bọt, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chẳng biết vì sao sau khi con mèo già này vào bệnh viện, nhìn thấy nàng mặc đồng phục y tá, tôi liền nhịn không được?
Tôi nói: Cô nghĩ tôi là ai, Lưu Minh Bố tôi là loại người như vậy sao?
Tô Trinh liếc tôi một cái, nói: Ngươi cùng lão tổ quả nhiên không giống nhau, làm ơn lần sau khi ngươi nói những lời này, đem ánh mắt rời đi nơi khác, không cần nhìn chằm chằm vào bộ ngực của ta. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là không cần nuốt nước miếng, được không?
“Tôi sẽ…”
Chuyện này khiến tôi đỏ mặt, tôi cảm thấy rất lúng túng, hai tay cầm kẹp đều có chút run rẩy, thực sự rất xấu hổ, rất mất mặt, tôi thừa nhận tôi là một người độc thân, có lúc năng lực kiềm chế rất kém cỏi.
Thuận lợi gắp ra mấy con giun, tôi buông lỏng cái kẹp, vết thương nhanh chóng khép lại, Tô Trinh từ bên trong rèm vải lấy ra một bộ quần áo bệnh nhân, nói: Thay nhanh một chút, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Cô cứ như vậy nhìn tôi thay quần?” Ta nhận lấy quần áo bệnh nhân, rất lúng túng.
Nàng không nói câu nào, cũng không rời đi, chỉ là đứng tại chỗ, xoay người qua chỗ khác.
Thay quần áo xong, Tô Trinh dắt díu tôi… nhanh chóng ra khỏi phòng chụp X – quang, lúc gần đi, Tô Trinh đem những con giun kia cất vào một cái bình y dược rất nhỏ, lại rót một chút nước thuốc vào trong bình, sau đó nhét vào trong túi.
Vào thang máy, tôi nhỏ giọng hỏi nàng: Tô Trinh, khẩu vị ngươi không nặng như vậy chứ? Đồ vật ghê tởm như vậy ngươi mang đi làm gì?
Tô Trinh nhỏ giọng nói: A Bố, ta định điều tra từ một chút giun này, chí ít làm rõ đến tột cùng có bao nhiêu người muốn hại ngươi, đến tột cùng là ai muốn lấy đi bất tử chi tâm của ngươi.
Vừa nãy chính tôi cũng đang thắc mắc vấn đề này, khẳng định chú Quỷ biết chuyện về bất tử chi tâm của tôi.
Bởi vì chú Quỷ là sư điệt của lão tổ, đây là sự thật, tiếp theo, Nghịch Thiên có 50% khả năng biết được chuyện này, bởi vì hai người bọn họ có hợp tác.
Lúc trở lại phòng bệnh, Tô Trinh chính là mặc đồng phục y tá, đỡ lấy tôi, hơn nữa bộ quần áo trêи người nàng rất lộ, ta cảm thấy này hẳn không phải là bản thân nàng quần áo, nhất định là nàng đã sớm biết Quách Vệ Đông có dự định hại tôi, liền giết chết một trợ lý của hắn, mặc quần áo y tá vào.
Chuyện này thực chẳng có gì.
Nhưng nếu bị Cát Ngọc thấy được, vậy thì đau “bi” rồi.
Cát Ngọc nửa đùa nửa thật nói với tôi: A, đi kiểm tra thân thể, kiểm tra như thế nào lại ra một đại mỹ nữ, vóc người thật tốt nha.
Tô Trinh không lên tiếng, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, tôi cố ý ho khan một tiếng, nói: Là cô ấy đã cứu anh, em đừng đoán mò, hai người bọn anh không có quan hệ gì đâu.
Ai biết mới vừa nói xong lời này, Tô Trinh liền không trầm mặc nữa, nàng trực tiếp nói một câu: A Bố và ta không chỉ có quan hệ, mà còn là quan hệ rất sâu, rất sâu.
Cát Ngọc hỏi: Sâu bao nhiêu?
Tô Trinh nói: Sâu vô hạn.
Tôi chết mất, tôi vỗ trán một cái, nói: Đừng ồn ào, hai người bọn anh thật sự không có quan hệ gì, lần này là Tô Trinh cứu anh, đây là sự thật.
Cát Ngọc không phải loại nữ nhân cố tình gây sự, nàng rất hiểu biết, cũng rất thuỳ mị, lúc này ừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Sau khi Tô Trinh giúp tôi ổn định vị trí, trước khi ra khỏi cửa, nàng nói: Chờ ta nghiên cứu xong mấy con giun này, ta lại tới tìm ngươi, A Bố, nghỉ ngơi thật tốt đi.
Ngay sau đó, Tô Trinh rời khỏi phòng bệnh.
Ánh mắt Cát Ngọc nhìn về phía của tôi, có chút quái dị, tôi mau mau nghiêng đầu, không nhìn nàng, đưa ánh mắt nhìn trêи người chú trung niên, trong mắt mang theo ý tứ cầu cứu rõ ràng. Nhưng hắn sững sờ, lập tức nhún nhún vai, biểu thị chính mình cũng không thể giúp.
Tôi nghĩ lại, lão tử sợ cọng lông, Tô Trinh và tôi thật không có quan hệ gì, thân chính không sợ bóng nghiêng (đại ý không làm chuyện khuất tất thì không cần chột dạ)!
“Tô Trinh là ai? A Bố, anh tốt nhất là nói rõ ràng cho em.” Cát Ngọc ngồi ở bên giường, cũng không tức giận, chính là nhỏ giọng hỏi tôi.
Tôi nói: Lần trước hai ngươi gặp rồi mà.
“Em không biết.”
Em không biết? Ồ, cô ấy là một con mèo, cũng không đúng, cô ấy không phải một con mèo. Chẳng qua là lúc lão tổ cứu cô ấy, đã từng dùng thi thể một con mèo, nói cách khác, nàng chính là con mèo kia, con mèo kia chính là nàng.” Tôi thừa nhận tôi rất đần, tư duy lô-gích rất loạn, lời nói cũng nói không hiểu.
Chờ khi tôi đem chuyện ở phòng chụp X – quang nói ra cho Cát Ngọc, Cát Ngọc mới gật gù, cười hì hì ôm lấy cánh tay của tôi, nói: Anh thật là đầu đất, em liền coi trọng cái đầ đất này của anh, giống như khi còn bé.
Cát Ngọc sở dĩ không có lo lắng cho tôi, là bởi vì tôi đem sự tình trong phòng nói giảm nói tránh đi rất nhiều, chỉ nói là lúc tên bác sĩ kia kiểm tra, muốn ngầm lấy máu của tôi, sau đó Tô Trinh sớm cảm thấy tên bác sĩ kia không đúng, vốn là bác sĩ vậy mà lại muốn lấy máu của tôi nuôi giun.
Tôi ha ha cười ngây ngô hai tiếng, đang muốn nói một chút, bỗng nhiên chú trung niên sững sờ, trong miệng bắt đầu ấp úng.
Tôi cùng Cát Ngọc đồng thời nhìn về phía chú trung niên, sắc mặt hắn giờ phút này trở nên vô cùng sợ hãi, giống như là nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, không ngừng giãy dụa thân thể của chính mình, trừng hai mắt ý bảo tôi đi sang.
“Đại thúc, chú làm sao vậy?” Tôi rời giường, hướng về chú trung niên hỏi một câu, lúc này hắn đã sợ hãi đến cực hạn, hắn bị tai nạn xe rất nghiêm trọng, nói không ra lời, chỉ là kịch liệt giãy dụa thân thể của chính mình, gân xanh trêи cổ và trêи trán đều nổi lên.
Tôi mau mau rời giường, mang dép cùng Cát Ngọc đi qua, hỏi hắn xảy ra chuyện gì, cánh tay của chú trung niên không nhấc lên nổi, nhưng hắn chỉa vào người của tôi, chật vật đối ngoắc ngoắc ngón tay với tôi, ý tứ hẳn là để tôi đi sang.
Chờ khi tôi cúi đầu đến bên cạnh hắn, khóe miệng hắn bắt đầu phát ra âm thanh nỉ non.
“Cái kia… Quách… Vệ Đông, là… bác sĩ… phẫu thuật cho ta… hai ngày nay… ta vẫn cảm thấy… Trái tim… gần trái tim có vật gì đó… Ngươi mau xem giúp ta… “
Tôi mau chóng đẩy quần áo trước ngực chú trung niên ra, cảnh tượng đập vào mắt, Cát Ngọc sợ hãi ah một tiếng, lùi lại vài bước…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.