Chương trước
Chương sau
Editor: Sên
Tôi mạnh mẽ dùng lực ngẩng đầu quan sát, đập vào mắt là cảnh tượng làm tôi triệt để kinh ngạc sững sờ.
Vừa nãy tôi mặc trêи người là quần áo bệnh nhân, đến đây vẫn là quần áo bệnh nhân. Mà bây giờ lại biến thành một kiện liễm phục (áo tang)!
Văn hoá mai táng tôi không hiểu lắm, nhưng từ nhỏ sống ở nông thôn, đối với người chết mặc quần áo gì, hơn nữa tạo hình của người giấy thì tôi vẫn hiểu.
Đặc biệt là đồng nam đồng nữ đốt cho người chết, bình thường đều là người tay nghề lâu năm trát ra, nữ người giấy bình thường đều là mặc sườn xám, nam người giấy bình thường đều là mặc áo dài triều Thanh, đầu đội mũ quả dưa, hai bên trêи mặt còn có thể thoa thêm một ít quai hàm đỏ.
Bây giờ quần áo tôi bỗng nhiên biến thành loại trang phục của người giấy, ɭϊếʍ phục của người chết!
Bởi vì mặc liễm phục nên thân thể của tôi căn bản là không có cách nào nhúc nhích, mặc cho những lỗ kim kia cắm vào của trong người tôi đau tận xương cốt.
Oa!
Đột nhiên, Quách Vệ Đông khϊế͙p͙ sợ cảm thán một câu. Sau đó lại nói: Quả thực khiến người ta không dám tin tưởng nha!
Vừa dứt lời, dụng cụ trêи đỉnh đầu tôi có một cái LCD bỗng nhiên phát sáng lên, hiện lên hình ảnh bên trong người tôi
“Trái tim bất tử! Trái tim bất tử a!!!” Thanh âm của Quách Vệ Đông nghe giống như muốn điên luôn rồi.
Mắt của tôi nhìn lên trêи màn hình LCD, phát hiện vị trí ngực tôi là một đám màu đỏ, hơn nữa rầm rầm nhảy lên kịch liệt, tần suất rung rất lớn, phạm vi cũng rất lớn. Đây là sự ủng hộ lớn nhất đối với tôi, cảm ơn!!!
“Quách Vệ Đông! Ngươi rốt cuộc là ai!” Tôi cắn răng, chịu đựng đau nhức cả người.
Lão tổ ở trêи Thiên Sơn đem bất tử chi tâm (trái tim bất tử) cho tôi, điều này chắc hẳn không ai biết, mà hắn và Ma Anh Sa so chiêu bị Ma Anh Sa biết được hắn không còn trái tim bất tử nữa. Nhưng mà lão tổ lại vay mượn thân tôi giết chết hắn, nghiêm ngặt mà nói, biết bí mật này chỉ có Ma Anh Sa.
Lẽ nào Quách Vệ Đông này là nô tài được Ma Anh Sa bồi dưỡng ra?
Quách Vệ Đông cười hì hì rồi lại cười, nói với tôi: Lưu Minh Bố, ta là ai không quan trọng. Làm sao để lấy đi trái tim bất tử của ngươi mới là quan trọng nhất.
Lúc nói chuyện, máy móc kim châm đều từ trêи người tôi rút ra. Máy chụp X quang ở giường nhỏ cũng bị đẩy ra. Quách Vệ Đông dặn dò trợ thủ, đem tôi đến bên cạnh bàn mổ.
Hắn lần thứ hai đem hai cái dây điện có chứa kim tiêm cắm vào trong lồng ngực của tôi, dụng cụ bên cạnh hiện lên trái tim của tôi đang nhảy lên kịch liệt
Lưu Minh Bố tiên sinh, nếu như ngươi có thể phối hợp với ta…ta bảo đảm chỉ lấy ra trái tim của ngươi mà không làm nguy hại tính mạng của ngươi, thế nào?
Vào lúc này, Quách Vệ Đông còn gian trá giở trò với tôi.
Tôi hận đến mức cắn răng ken két, nhưng vào lúc này Quách Vệ Đông lại duỗi ngón tay của hắn ra, tôi chỉ thấy móng tay ngón trỏ của hắn nhanh chóng dài ra ước chừng một cm.
Sau đó móng tay của hắn nhẹ nhàng xẹt qua da thịt bên ngoài tim tôi, nhất thời máu chảy ồ ạt, hắn muốn dùng sức tạo ra vết thương, đào ra trái tim, Nhưng không được như ao ước, vết thương của tôi cứ thế lấy tốc độ mắt thường thấy được nhanh chóng khép lại.
Quách Vệ Đông sững sờ, hướng về hai bên trợ thủ liếc mắt nhìn, hai nữ trợ thủ này mang khẩu trang, tôi cũng không thấy rõ dung mạo của hai nàng, chỉ cảm thấy một người trong hai nữ trợ thủ đó có ánh mắt rất quen thuộc.
Quách Vệ Đông hỏi: Lão đại sao lại chưa từng nói gia hoả này có năng lực tự lành mạnh đến như vậy? Thế này làm sao ta đào trái tim bất tử ra được?
Vết thương của tôi xác thực khép lại rất nhanh, trước đây ăn qua thái tuế sống, lúc ấy còn không có cảm giác rõ ràng, đặc biệt là sau khi lão tổ cho tôi thiết tâm thì vết thương của tôi hầu như là lấy tốc độ biến thái (tốc độ kinh ngạc, không thể ngờ, tưởng tượng được) để khép lại.
Nếu không, tôi cũng sẽ không sống được với cái xe tải lớn nghiền ép tôi kia
Trợ thủ hai bên cũng không lên tiếng, biểu thị chính mình cũng không biết, Quách Vệ Đông có chút buồn rầu, giờ khắc này hắn giơ cổ tay trái lên, lật tay áo liếc mắt nhìn thời gian trêи đồng hồ đeo tay, sau đó suy tư chốc lát nói: Lưu Minh Bố tiên sinh, nếu thân thể của ngươi đặc thù như vậy thì đừng trách ta cũng dùng thủ đoạn đặc thù
Dứt lời, hắn từ trong túi móc ra một cái bình nhỏ, khi tôi thấy đồ vật bên trong chiếc lọ, tôi cắn răng lớn tiếng mắng: CLGT!!! Fuck, lão tử mà có cơ hội sống, ta nhất định phải giết ngươi!!!
Tôi trợn to mắt nhìn lọ thuỷ tinh trong tay hắn, loại cảm giác sợ hãi này không phải thứ tôi muốn nhẫn là có thể nhịn, thần kinh của tôi căng thẳng đến mức sắp bị sụp đổ, đã đến mức làm cho tôi há mồm chửi bậy rồi.
Trong bình thủy tinh kia chứa một cái trái tim mục nát, trong trái tim còn tràn đầy lỗ nhỏ.
Trong những lỗ nhỏ có vô số những con giun đang ngọ nguậy, ở trong trái tim đấy bọn nó cứ tiến vào chui ra.
Xem ra để ức chế năng lực tự lành của ngươi, ta cũng chỉ có thể dùng hết đồ vật chủ lão đại cho ta. Quách Vệ Đông giơ chiếc lọ lên, ở dưới đèn liếc mắt nhìn tôi sau đó hỏi trợ thủ hai bên, nói: Trêи người hai ngươi có vết thương không?
Hai nữ trợ lý đều lắc lắc đầu.
Quách Vệ Đông lại hỏi: Có kinh nguyệt không?
Hai nữ trợ lý đồng thời sững sờ, cũng mau mau lắc lắc đầu.
Quách Vệ Đông gật đầu, nói: Vậy thì được, nếu như các ngươi có kinh nguyệt, hoặc là trêи người còn có một số vết thương không khép lại vậy thì mở ra chiếc lọ trước rồi mau chóng rời đi, nếu không thì chết cũng không biết chết như thế nào, hiểu chưa?
Giọng của Quách Vệ Đông rất lạnh, doạ cho một trợ lý mềm nhũn chân.
“Ta… Ta có…” Một người trợ lý cả người run rẩy nói.
Không phải mới vừa rồi còn nói không có sao? Đến cùng là có hay không có! Giọng nói Quách Vệ Đông có chút không vui, bởi vì hắn đã chuẩn bị vặn cái lọ có đầy giun kia ra rồi
Nữ trợ lý kia đã sắp khóc lên, nàng run rẩy nói: Ta… Ta cũng không biết, chỉ là cảm giác giống như mới đến (ý chỉ kì kinh nguyệt) rồi…
Quách Vệ Đông mắng một câu: Có phải là bị doạ đến đái ra quần rồi? Mau cút ra ngoài cho ta! Phế vật!
Nữ trợ lý kia như được đại xá, thả dụng cụ trong tay xuống bàn, quay đầu như một làn khói chạy ra khỏi phòng, mà giờ khắc này một trợ lý khác lại rất bình tĩnh, rất ung dung đứng tại chỗ, tựa hồ đều không sốt sắng.
Tôi không biết nữ trợ lý này lá gan đến tột cùng lớn bao nhiêu nhưng nàng khẳng định không phải người bình thường, hơn nữa tôi thấy ánh mắt của nàng có chút quen thuộc, chỉ có điều trong thời gian ngắn không nghĩ ra.
Quách Vệ Đông giơ hai tay lên vặn nắp bình, nhất thời một luồng máu tanh tràn ngập toàn bộ phòng chụp X-quang.
Hắn giơ cái bình kia lên, đem miệng bình nghiêng, nhắm ngay vị trí trái tim tôi, từ từ đem những con giun kia bò đi ra ngoài
Cả người tôi đều nổi một tầmg da gà, lớn tiếng mắng: Lão tử mà có cơ hội sống, ta con mẹ nó nhất định sẽ để những con giun này nhét vào trong miệng của ngươi!
Quách Vệ Đông không một tí ti nào để ý tiếng mắng mỏ của tôi, những con giun kia ngã vào chỗ màu đỏ ở tim tôi, chúng nó chậm rãi nhúc nhích ở bên cạnh. Nhắc tới cũng kì, giun không có mắt mà phạm vi bò của nó trước sau cũng không đi qua vị trí trái tim tôi, giống như chúng nó biết vị trí này chính là một trái tim tươi sống.
Vừa nhìn lại vị trí những con giun đamg cố định ở đó, bò tới bò lui, Quách Vệ Đông cầm lên một con dao trong khay dụng cụ, nhắm ngay trái tim tôi dùng sức rạch ra một lỗ hổng
Á!
Tôi cắn răng chịu nhịn đau nhức, cảm thấy trong hai mắt đều sắp phun ra lửa rồi, nếu như tôi nắm giữ bản lĩnh như lão tổ thì lúc này tôi nhất định sẽ một tay bóp lấy hắn, tay kia cầm giun nhét vào trong mõm hắn!
Cắt ra da thịt bên ngoài của tôi xong, những con giun kia cũng không bò vào trong người tôi mà lại tiến vào trong thịt chỗ vết thương của tôi
Nhìn những con giun này làm những chuyện như vậy, tôi đột nhiên đã hiểu ra!
Những con giun này đã được huấn luyện đặc biệt rồi, tác dụng của chúng bây giờ cũng giống như con dao lúc giải phẫu cơ thể, tiến vào chỗ da thịt nơi vết thương xong thì thân thể sẽ giống như một cái dây dài, quấn chặt lấy vết thương của tôi, đầu kia chui vào trong thịt chỗ vết thương, dùng thân thể của nó kéo dài thêm vết thương của tôi, ngăn cản vết thương khép miệng
Một chiêu này thật thâm độc, xem ra bọn họ đã sớm dự mưu tốt, khâu này cũng là sớm chuẩn bị tốt rồi!
Mắt thấy mấy chục con giun này cứ đảo qua đảo lại vết thương của tôi, liều mạng kéo dài vết thương của tôi để vết thương không có cách khép lại, mỗi khi khép lại một chút chúng nó liền dùng sức lần thứ hai xé ra, trái tim của tôi cứ như vậy thẳng tắp bại lộ ở trước ánh mắt của Quách Vệ Đông.
“Đúng! Chính là nó! Trái tim bất tử đây rồi!” Quách Vệ Đông trợn to hai mắt, mừng rỡ điên cuồng, đưa tay cầm dao phẫu thuật ra muốn đi qua móc đi trái tim của tôi.
Thấy dao giải phẫu sáng loáng sắp đụng tới tim tôi, trong nháy mắt trợ lý bên cạnh hắn bỗng nhiên đưa tay, trong lòng bàn tay phát ra một đạo ánh sáng lao đến, mu bàn tay của Quách Vệ Đông trong nháy mắt đã chảy đầy máu tươi.
“Ngươi là ai?!” Quách Vệ Đông hướng về phía nữ trợ lý nhìn lại, lúc này trợn to hai mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.