Editor: Cua
Trong đầu mới vừa hiện ra cái ý nghĩ này, bỗng nhiên, mặt mũi của tôi tê rần, lão tổ không khách khí chút nào quăng tôi một cái tát.
Lão tổ công phu vốn đã cao, một tát này vung lên. Trực tiếp đánh cho tôi run cả người, mặt đều sưng lên.
Tôi bụm mặt, ủy khuất (ấm ức) nói: Sư phụ, ngài đánh tôi làm gì?
Lão tổ lạnh giọng nói: Vừa nãy ở ngoài sơn động, ta nhắc nhở ngươi cái gì?!
Giọng của lão tổ rất nghiêm khắc, tôi có thể nghe rõ ràng.
Lúc này tôi mới chợt hiểu ra, vừa nãy tôi nghe được tiếng kèn cỉa xe công cộng kiểu cũ, vậy chính nhớ tới câu chuyện khi còn bé, Nhưng nghĩ lại, cũng không đúng a, đây không phải tôi chủ động suy nghĩ, cái suy nghĩ này là trực tiếp chui vào đầu óc của tôi.
Liền không nghĩ nhiều nữa, lão tổ vẫn là lôi kéo tôi. Căn bản không buông tay, trực tiếp đi đến chỗ sâu trong hang động.
Lúc vào sơn động, lão tổ liền tắt đèn pin cầm tay đi, như là cố ý không cho tôi thấy cảnh tượng trong sơn động.
Lúc đi được khoảng mười mấy mét, trần sơn động hiện ra một chút hào quang óng ánh, tôi vừa mới bắt đầu tưởng rằng đó là kim cương hoặc là khoáng thạch gì đó, nhưng khi đi tới gần mới nhìn rõ, đó chỉ là bông tuyết kết ở trêи vách động.
Lại đi về phía trước một đoạn, bởi vì đi ở trong bóng tối, hai mắt của tôi căn bản là không có tác dụng gì, chỉ có thể dùng lỗ tai để nghe, dùng mũi để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672024/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.