Editor: Cua
Thiên Sơn mênh ʍôиɠ, tuyết lớn đầy trời, chúng ta đi đâu tìm Hỏa Liên (hoa sen lửa)? Tôi chỉ biết Tuyết Liên, nhưng vẫn chưa nghe nói tới Hỏa Liên. Còn là Hỏa Liên nở hoa, vậy thì càng không giải thích được.
Con rắn băng nhảy múa, rắn băng tôi cũng chưa từng nghe nói, không biết là một loài rắn cụ thể nào đó, hay là nói con rắn dùng băng chế tác ra, nếu như là tượng băng, vậy còn có thể cử động sao?
Linh hồn chịu đựng sự thống khổ của người sống, cái này tuy rằng tôi nghĩ không ra, nhưng tôi cảm thấy, lúc này, tôi hẳn là chính là trạng thái này.
Tôi không có trái tim, không có linh hồn, không có xương cốt, không, tôi chính là một đoàn niềm tin. Nhưng chính tôi, giữa trời đầy tuyết, chạy mười mấy dặm đường núi, một lần nữa về tới lầu tháp chín tầng, phần này mặc kệ có bao nhiêu khổ sở, ít nhất cũng giống linh hồn chịu đựng cảm giác thống khổ của người sống.
“A Bố, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một lát đã.” Nhị gia vỗ vỗ bờ vai của tôi, ngồi ở cạnh tôi đốt một điếu thuốc.
Tôi khoác chăn, thân thể cũng dần dần ấm lên, nhìn củi gỗ bên trong lò lửa bị đốt đùng đùng, ánh mắt dần dần có chút mê ly.
Bác Hải không phải chỉ là chết đơn giản như vậy, Lạt Ma và tôi, sau khi tiến vào lầu hai, đều có thể xuất hiện tại lầu tháp chín tầng trêи vách núi đối diện. Mà chỉ có một mình bác Hải, sau khi tiến vào lầu hai, đã bị chết ở tại lầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672023/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.