Editor: Sên
Hai chúng tôi liền đi về phía trước, cầm tay nhau đi ở rìa đường tối tăm, tôi nói với Cát Ngọc: Mấy năm trước anh vừa mới lên thành phố. Mỗi khi đi làm về muộn chỉ hy vọng có thể nắm tay một bé gái cứ thế đi thẳng.
Cát Ngọc mặt đỏ lên, cười khẽ, mím môi không biết nên nói cái gì. Hiện tại tôi cuối cùng đã làm được. Tôi xoay người ôm lấy Cát Ngọc, dùng sức hôn nàng một cái, đôi mi thanh tú của nàng cau lại có thể là không ưa thích mùi vị trong miệng tôi.
Trong khoảnh khắc buông môi nàng ra, tôi chỉ cảm thấy quần áo trêи người rất dính, giống như là ra nhiều mồ hôi. Nhưng nhiệt độ ở đây có chút lạnh, còn có gió thổi, làm sao chảy mồ hôi được?
Tôi cúi đầu liếc mắt nhìn, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, suýt chữa kêu lên. Quần áo trêи người Cát Ngọc và tôi toàn là máu, máu tươi thấm ướt váy trắng của Cát Ngọc, lại dính đến trêи người tôi, làm quần áo của tôi cũng ướt. Tôi định thần lại, nhìn vị trí chảy máu của Cát Ngọc chính là ở chỗ trái tim, chỗ đó không ngừng chảy ra máu tươi, tôi hoảng sợ nói: Cát Ngọc! Cát Ngọc! Em làm sao vậy?
Cát Ngọc nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn mỉm cười hỏi tôi: A Bố…Anh…Tại sao phải khoét đi trái tim của anh? Đem nó để ở chỗ em không tốt sao?
Khi Cát Ngọc nói xong câu đó, trong phút chốc tôi cúi đầu nhìn lại, Á một tiếng kêu to, suýt chút nữa đều điên rồi! Tay phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1672005/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.