Chương trước
Chương sau
Loan đao vụt nhanh, chớp mắt đã đến, Quỷ Băng mang mặt nạ màu vàng cơ thể rõ ràng giật mình, lập tức nghiêng người tránh thoát
Nhị gia đang sử dụng một tay, dĩ nhiên có tính toán phương án thứ hai. Loan đao trêи không trung đánh xuống, lần thứ hai từ phía sau của Quỷ Băng chém tới.
Quỷ Băng giơ tay ném ra mấy cây kim châm, đánh vào loan đao, trêи thân loan đao bắn ra vô số tia lửa.
Nhị gia bật người nhảy lên, một tay cầm loan đao. Sau đó đáp xuống đất, lạnh lùng nói “Năm lần bảy lượt cản trở ta, hôm nay, ta không thể tha cho ngươi!”
Quỷ Băng cười vang, thanh âm giống như chuông đồng, nói “Ngươi thật sự lợi hại, nhưng muốn giết ta, e là không dễ dàng.”
Ta và chú trung niên biết, Quỷ Băng so với ba con rối còn lại, thể chất đặc biệt hơn. Bọn họ không phải người, không phải quỷ, không phải cương thi, nếu như sử dụng phương pháp áp chế quỷ thông thường. E rằng không có hiệu quả.
Nhị gia không nói nhiều lời, cầm ngược loan đao liền xông lên trêи, ở trong màn đêm than ảnh mờ ảo xẹt qua một cái. Sau một khắc liền trực tiếp đến trước mặt Quỷ Băng.
Tốc độ của Nhị gia quá nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt lập tức chém đến, không rõ võ thuật của Nhị gia đến tột cùng mạnh bao nhiêu. Nhìn thấy Nhị gia một đao liền muốn chém lên cổ của Quỷ Băng, không ngờ bóng người của Quỷ Băng bỗng lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.
“Nhị gia cẩn thận!” chú trung niên xông lên trêи, quát to một tiếng, đồng thời từ bên hông thắt lưng, rút ra một thanh kiếm sắc nhọn!
Tôi cũng lập tức rút ra cây dao gâm xông lên, không ngờ còn chưa kịp chạy đến, Nhị gia không quay đầu lại quát to một tiếng “Không được tới đây!”
tôi cùng chú trung niên đều sững sờ tại chỗ, Nhị gia đã nói, chúng tôi không dám không nghe theo.
Quỷ Băng sau một khắc, ở chỗ cách xa Nhị gia khoảng 3m, hiện ra thân hình. Thản nhiên cười nói “Ta đánh không lại ngươi, ngươi cũng không giết được ta. Tại sao chúng ta không cân nhắc hợp tác với nhau?”
Tôi nghiến răng, nói “Nhị gia đừng tin cô ta!”
Quỷ Băng không nói gì, hiện tại ngồi xếp bằng trêи một tảng đá lớn bên cạnh vách núi, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây đàn tỳ bà màu xanh. Bắt đầu chậm rãi gảy khúc Cao Sơn Lưu Thủy.
Nhị gia nghe vậy, thu hồi loan đao, nói “Hợp tác như thế nào?”
Quỷ Băng một tay vừa khảy đàn tỳ bà, vừa nói “Đơn giản, các ngươi không phải đang tìm kiếm Mắt Quỷ sao? Ta cũng vậy, cũng là muốn tìm Mắt Quỷ.”
“Mắt Quỷ bọn ta sẽ không đưa cho ngươi.” Nhị gia lãnh đạm nói.
Quỷ Băng phì cười một tiếng “Ta cũng không có nói nhất định phải đưa cho ta?”
Mọi người đều trầm mặc, tôi cùng chú trung niên liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết Nhị gia trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì.
Quỷ Băng gảy một khúc Cao Sơn Lưu Thủy, ở đêm khuya trêи đảo Quỷ Vực, gảy đến xuất thần, gió biển thổi phất qua người chúng tôi. Thổi lên mái tóc dài cùng váy áo của Quỷ Băng.
Chẳng biết vì sao, khi tôi nhìn chăm chú cặp mắt của Quỷ Băng, cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp ở nơi nào.
Tôi rất muốn lấy mặt nạ của cô ta xuống, nhìn xem gương mặt dưới lớp mặt nạ đó trông như thế nào.
“Vị thiếu niên này có được Mắt Quỷ, có thể thăm dò quá khứ tương lai, mà ta lấy được Mắt Quỷ, chính là vì muốn biết quá khứ và tương lai của ta, ta là một con rối hình người không có sự sống, ta chỉ muốn biết quá khứ cùng với tương lai của ta.”
Quỷ Băng lúc nói câu nói này, nhìn rất phiền muộn.
Chú trung niên nói “Ngươi sẽ không có quá khứ, bởi vì ngươi là con rối hình người do người khác chế tạo. Ngươi cũng sẽ không có tương lai, bởi vì đêm nay ngươi chạy không thoát.”
Ngón tay tinh tế của Quỷ Băng, gảy mấy lần dây đàn, nhẹ giọng nói “Ta chính là muốn biết, đến tột cùng là ai đã tạo ra bọn ta.”
Quỷ Băng mới vừa câu nói này, trong đầu tôi lập tức xẹt qua một tia chớp!
Nghịch Thiên hóa ra dều là gạt tôi!
Câu chuyện về Bạch Vũ Điệp, cùng với truyền thuyết Tạt chỉ đèn lồng, đều là chính miệng Nghịch Thiên nói, việc này tôi vẫn nhớ rất rõ. Nhưng nếu như nói, bốn con rối bọn họ đều là Bạch Vũ Điệp tạo ra, như vậy Quỷ Băng làm sao lại không biết?
Vấn đề mấu chốt nhất là, Bạch Vũ Điệp vốn là nhân vật không tồn tại, tôi vốn cho là sau lưng có người trong bóng tối chỉ đạo, chính là Mộ Dung Hải Đường kia, không ngờ cô ta cũng là một con rối bị thao túng.
Trong bốn con rối người, hoàn thiện nhất chính là Quỷ Băng và Nghịch Thiên, thế nhưng trong hai người ai cao hơn ai một bậc, tạm thời vẫn chưa biết được.
Nghịch Thiên nói bốn con rối hình người là do Bạch Vũ Điệp tạo ra, nhất định là giả.
Quỷ Băng nói không biết do ai tạo ra, nhưng rất muốn biết, thật sự mà nói, có thể là thật, cũng có thể là giả!
Vì lẽ đó, lời này tuyệt đối không thể tin!
Tôi bước tới, tức giận nói “Không cần phải lừa dối bất kì ai nữa, đã không còn ai tin ngươi!”
Quỷ Băng khẽ cười một tiếng, cũng không đáp lại, tiếp tục tự mình đàn đàn tỳ bà.
Nhị gia tay trái đặt ở phía sau, đối với tôi vẫy vẫy, ra hiệu không muốn tôi nói chen. Sau đó lại hỏi Quỷ Băng “Nếu như ngươi có thể giúp bọn ta tìm được đôi mắt Âm Dương, ta cũng có thể cho ngươi mượn dùng một lát.”
Cái gì?
Tôi cùng chú trung niên liếc mắt nhìn nhau, không khỏi đồng thời khϊế͙p͙ sợ, Nhị gia vậy mà lại có ý định hợp tác?
Bốn con rối hình người này, tuyệt đối không phải người lương thiện. Tôi hiện tại có đánh chết cũng không tin bọn họ, vậy mà Nhị gia làm sao lại đưa ra quyết định như vậy? Điều này làm cho tôi và chú trung niên không thể hiểu được.
Nhưng mà, vào lúc đó, Bên hông sau lưng Nhị gia bỗng nhiên sáng lên một chùm ánh sáng, tia sáng này, lúc mới bắt đầu rất nhỏ bé, sau đó từ từ trở nên mạnh mẽ, chậm rãi tỏa ra, lại như là ánh sáng của một chiếc đèn đang từ từ sáng rõ hơn.
Tôi định thần nhìn lại, tia sáng kia ở trong tay trái phía sau lưng Nhị gia phóng ra ánh sáng. Trong tay trái Nhị gia, cầm lấy một vật màu đỏ rực, hình dạng xem ra rất giống vỏ sò!
Ánh sáng tỏa ra càng ngày càng mạnh, Quỷ Băng tựa hồ cũng bắt đầu chú ý. Đang gảy đàn tỳ bà, bỗng nhiên cả kinh, lập tức đứng lên hỏi “Trong tay ngươi cầm vật gì?”
Nhị gia cao giọng cười to nói “Lão phu đã sống được năm mươi năm, chuyện quái quỷ gì chưa từng thấy? Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn lừa gạt ta? Kém xa! Nếu như vừa nãy ta cho ngươi thời gian bỏ chạy, thì còn có cơ hội sống sót, hiện tại? Chậm!”
Vừa dứt lời, nhị gia đem tay trái từ sau lưng đưa đến phía trước, lập tức mở tay ra, mọi người đều có thể nhìn rõ.
Trong tay trái của Nhị gia, trêи tay cầm một vỏ sò có hoa văn quái dị! Cái vỏ sò kia chỉ to bằng nắm tay của trẻ con, nhưng toàn thân đều đỏ thẫm, lúc vỏ sò từ từ mở ra, bên trong vỏ sò trông giống như thịt tươi mới vừa bị cắt ra vậy, không chỉ đỏ hơn máu tươi, còn là đang chầm chậm ngọ nguậy!
“Hải Hỏa Long Thận?” (Là một loại trai sống ở gần miệng núi lửa ở đáy biển) chú trung niên vẻ mặt kinh ngạc, bước về phía trước một bước.
Quỷ Băng biết mình trúng kế, vừa nãy Nhị gia ɖu͙ƈ cầm cố túng (muốn bắt được thì trước tiên phải thả),hóa ra là bày ra dáng vẻ không muốn kéo dài thời gian, vô tình lại trông như là muốn thỏa hiệp, mục đích, chính là chờ đợi Hải Hỏa Long Thận mở vỏ sò ra!
Hiện tại Hải Hỏa Long Thận vỏ sò đã mở ra, bên trong thịt đỏ thẫm toả ra ánh sáng màu đỏ rực. Thân hình Quỷ Băng liền biến mất, nhìn dáng dấp là muốn trốn chạy.
Nhị gia cười lạnh một tiếng “Ta xem ngươi chạy đi đâu!”
Bỗng nhiên, Quỷ Băng kêu to một tiếng “A….”, âm thanh xuất hiện ở góc Đông Bắc của Tứ Phương Huyết trận. Quỷ Băng còn chưa từ bỏ ý định, bóng người lần nữa lại biến mất, lần này, lại kêu lên một tiếng giống vừa nãy, Quỷ Băng âm thanh xuất hiện ở hướng Nam của Tứ Phương Dương Huyết trận.
Tôi định thần nhìn lại, bỗng nhiên hiểu ra.
Xung quanh Tứ Phương Huyết trận, bị nhị gia vẩy một vòng tro đen, tro đen kia tôi đã thấy, chính là nhọ nồi, trải qua vạn lửa đốt cháy là đồ thuần dương!
Nhưng lúc chúng tôi đi khỏi đỉnh núi đảo Quỷ Vực, không có nhìn thấy ai rải nhọ nồi ở đây!
Lẽ nào là Nhị gia cố ý làm vậy? Hắn chính là trước tiên cố ý bỏ rơi chúng tôi, sau đó chính mình lập tức đi lên trêи đảo, vẩy nhọ nồi lên?
Mà nguyên nhân làm vậy, chính là bởi vì Quỷ Băng lúc đó cũng ở trong biển theo dõi chúng tôi?
Nghĩ như vậy, đúng là có khả năng này.
Giờ khắc này nhị gia rải trêи đất một vòng nhọ nồi, có thể nói là giăng lưới lên trời, đem Quỷ Băng vây ở chỗ này, không thể thoát thân.
“Chú trung niên, Hải Hỏa Long Thận trong tay Nhị gia là từ đâu đến?” Tôi nhỏ giọng hỏi một câu.
Âu phục đại thúc nói “Vật ấy có người nói sinh sống ở gần miệng núi lửa dưới đáy biển, là đồ thuần dương, hỏa tính mười phần, ở thời Tùy Đường từng có Đạo sĩ cố ý xuống biển Nam Hải, tìm kiếm vật ấy dâng lên cho Hoàng Đế. Có người nói sau khi ăn ban đêm có thể thị tẩm cả mười nữ nhân.”
Vừa nghe chú trung niên giải thích, tôi suýt chút nữa ngã trêи mặt đất, thầm nói “Nhị gia lấy thứ này làm gì?”
Chú trung niên nhìn thấy vẻ mặt của tôi, liền vội vàng nói “Ngươi đừng nghĩ bậy, Nhị gia tuổi cao như vậy trong lòng đã không còn tà niệm, vật ấy mặt khác còn có một cách sử dụng nữa, có người nói là tinh luyện hỏa khí, vật này có thể chữa bách bệnh, hàng trăm quỷ!”
Nói như thế tôi liền hiểu, Nhị gia phỏng chừng ở trêи đường vẫn cứ suy tư làm sao để đối phó được Quỷ Băng.
Tù Long chết đi, chính là thân thể tượng đất, nước khắc với đất, cho nên lúc ban đầu Nhị gia vứt tiền đồng ra khẳng định là phương pháp gì đó liên quan tới nước.
Mà Cửu Đầu Nha là người bằng gốm sứ, thật sự mà nói cũng là gạch được nung, dùng nước cũng có thể khắc chế được.
Còn lại Quỷ Băng, cô ta là hình nộm, vì lẽ đó, dùng hỏa mới có thể khắc!
Nhị gia từ trong người rút ra một tấm bùa chú, dán lên trêи vỏ sò Hải Hỏa Long Thận, vỏ sò bốc lên hỏa khí, đem bùa chú đem đi đốt! Nhị gia quát lên “Để mạng lại!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.