Chú trung niên hỏi “Tiểu tử, tại sao không đi?”
Lê Nguyên Giang cũng không trả lời chúng tôi, mà chạy thẳng đến buồng lái, nhìn dáng vẻ là muốn dừng thuyền lại.
Tôi vội vàng khuyên hắn, nói “Đừng, đừng, đừng. Đại ca, có chuyện gì thì chúng ta hãy từ từ nói.”
Lê Nguyên Giang nghiến răng nói “Đó là Quỷ Vực! Là Bà tổ nương nương từ bỏ Quỷ Vực, ngư dân chẳng ai dám đi đến đó.”
Nhị gia cười lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói “Ngu muội! Ngươi cứ việc lái về phía trước, ta đảm bảo ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Lê Nguyên Giang nhất quyết nói không muốn đi, đi đến buồng lái cho thuyền dừng lại, trong quá trình tranh chấp, thuyền đánh cá đã tiến lên không ít, xung quanh đã là biển rộng mênh ʍôиɠ.
Nhưng vào lúc này, thân thuyền bỗng nhiên truyền đến một trận chấn động, thuyền lay động mấy lần. Thông thường ở trêи biển thuyền lay động là chuyện rất bình thường, nhưng vừa nãy lay động rõ ràng không giống nhau, giống như là có một đôi tay ở dưới đáy thuyền lôi thuyền đánh cá.
“Có chuyện gì vậy?” Chú trung niên hỏi một câu.
Mọi người không rõ vì sao. Cũng không ai biết xảy ra chuyện gì. May mà sau khi xảy ra chấn động, thuyền cũng không gặp phải chuyện gì. Nhưng trong lòng mọi người, đều ẩn chứa một tầng bóng tối.
Ngoại trừ Nhị gia, ba người chúng tôi đều có chút thấp thỏm. Tôi cùng với chú trung niên biển cả mênh ʍôиɠ đều mơ hồ. Có câu nói “Bắt nạt sơn chớ bắt nạt thủy, bên dưới dáy biển sâu kia, ẩn chứa vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-xe-bus-so-14/1671950/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.