Thang máy bay lên tầng cao nhất.
Thẩm Không đi theo sự chỉ dẫn của Từ Bá, đỡ Hàn Lệ về phòng hắn. Căn phòng lấy màu trắng xám đen làm chủ đạo trông khá cô quạnh dưới ánh đèn lạnh lẽo, đường nét thẳng băng cứng nhắc tràn ngập cảm giác hình học, giường gối không hề nhăn nhúm, gần như không có tí hơi thở sinh hoạt nào, phong cách giống phòng hắn hồi bé đến mấy phần.
Hắn nửa đỡ nửa ôm Hàn Lệ thả xuống giường rồi quay đầu chuẩn bị nói với Từ Bá cái gì đó.
Nhưng vừa mới xoay người lại đã phát hiện Từ Bá rời đi tự lúc nào rồi, còn chu đáo đóng cửa cho bọn họ nữa chứ.
Thẩm Không: “…”
Cho nên nói ông lão chắc chắn là ông hiểu nhầm cái gì rồi.
Anh hít sâu một hơi, rũ mắt nhìn Hàn Lệ đang tựa nửa người vào đầu giường, hai mắt nhắm chặt, lông mi thật dài buông xuống gương mặt lạnh lẽo như đá cẩm thạch, im lìm y hệt búp bê, hô hấp đều đều, ngoại trừ hơi thở nồng mùi rượu trên người thì không thể nhìn ra tí dấu vết say xỉn nào trên mặt hắn đâu.
Thẩm Không thử kéo cánh tay đang quàng cổ mình của hắn, dễ bất ngờ luôn.
Anh đặt nửa người trên của Hàn Lệ xuống gối, sau đó nhấc chân hắn từ trên mặt đất lên ném vào giường. Quần áo trên người Hàn Lệ trở nên nhăn nhúm vì một loạt động tác này của anh, chưa cởi giày, nằm thẳng cẳng trên giường trông không khác gì xác chết.
Thẩm Không thở phào dài thượt, vừa đứng thẳng người lên là đột ngột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-vien-uon-nan-tam-quan/1355604/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.