Hàn Lệ đi lên theo cầu thang, gậy chống gõ lên mặt đá cẩm thạch bóng loáng phát ra nhịp cộc cộc đều đều.
Vest đen ôm sát bờ vai rộng rãi và tấm lưng thẳng tắp của hắn, vải vóc nhấp nhô lấp lánh dưới ánh đèn theo từng động tác.
Hắn chăm chú nhìn những nơi giống nơi khác trong ký ức mình ở hành lang, tình tự trong đôi mắt đen nhánh khó lường bất minh.
Hàn Lệ thuần thục rẽ ngang rồi dừng lại trước một cánh cửa phòng đóng chặt.
Hắn chậm rãi đưa tay ra đẩy, cánh cửa khe khẽ hé mở.
Ván cửa im lặng xoay nửa vòng trong bóng tối, luồng không khí hoang vắng lâu không có người ở tràn ngập trong phòng.
Hàn Lệ bật đèn, căn phòng to lớn lạnh như băng ngay lập tức bị ánh đèn rọi sáng, ngoại trừ gia cụ đơn giản thì không còn đồ trang trí gì khác, đường nét cứng rắn lạnh lùng không có tí hơi người nào, gần như không thể thấy đây là phòng của một đứa trẻ.
Thẩm Không theo sau Hàn Lệ đi vào, nhìn xung quanh một vòng rồi nhíu mày:
“… Đây là căn phòng anh từng ở hồi bé à?”
Hàn Lệ không trả lời, chỉ chậm rãi đến bên giường, khom lưng nhặt khung ảnh ở đầu giường lên. Hắn rũ mắt lẳng lặng nhìn một lúc mới trả lời:
“Ừ.”
Thẩm Không xoay quanh phòng hai vòng.
Lúc đi ngang qua người Hàn Lệ, tầm mắt anh vô thức lướt qua tấm hình trong tay hắn.
Trong khung ảnh màu đen đơn giản lồng một bức ảnh đã cũ, trong hình là một người phụ nữ trắng nõn, ánh mắt dịu dàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-vien-uon-nan-tam-quan/1355603/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.