Thẩm Không đột ngột quay đầu về phía sau.
Chỉ thấy hai người đàn ông một trước một sau đang đi đến.
Vị đi đầu mặt mày tuấn tú tinh tế, khí chất văn nhã nội liễm, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng ôn hòa:
“Đây không phải là vì có cô Khương ngài tọa trấn sao, thậm chí tôi còn cảm thấy tôi không cần đến cũng được.”
Quý cô Khương kia không màng hình tượng trợn trắng mắt: “Thôi đi, cậu đừng nói nhiều. Cậu không hài lòng với người tôi chọn nhiều lần rồi, cuối cùng không phải là chọn lại hết à. Thật là, cũng không biết cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế khi tuyển người kia của cậu tới như thế nào nữa.”
Ánh mắt Thẩm Không lướt qua vai Bùi Tu Nhiên, nhìn về phía người đứng đằng sau y.
Hàn Lệ.
Chỉ thấy hắn rũ mắt xuống, thờ ơ chơi đùa cái gậy đen bóng trong tay, thân gậy lạnh băng lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn.
Lông mày sắc sảo và sâu thẳm ẩn chứa một luồng hàn ý âm lãnh khôn kể, cho dù chưa nói một lời, chưa đi nửa bước, nhưng chỉ cần đứng tại chỗ vẫn tản ra cảm giác tồn tại cường thế và nhiếp người, làm người ta bất giác nín thở thấp giọng, lòng sinh sợ hãi.
Dường như hắn cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Không, đột ngột ngước lên nhìn về phía anh.
Trong khoảnh khắc tầm mắt hai người tầm mắt tương giao, Thẩm Không cảm thấy đầu mình đột ngột nổ tung đau đớn, cơn đau kinh người dọc theo tứ chi dồn lên đại não, dường như anh có thể nghe thấy tiếng tim mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-vien-uon-nan-tam-quan/1355582/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.