Ánh mặt trời bị song cửa sổ chia đều thành những khối màu sắc, nắng ấm chiếu xuống mặt bàn và mặt đất, trong không khí tràn ngập bụi mịn, ngay cả tiếng xì xào trong lớp học đều có vẻ vô cùng im lặng.
Hàn Lệ dáng vẻ thờ ơ xoay xoay cây bút máy kẹp giữa mấy ngón tay.
Hắn ngước mặt lên, tầm mắt tự nhiên trôi về phía bên kia lớp học.
Thiếu niên nằm xuống bàn ngủ say, hoàn toàn phớt lờ ồn ào vờn quanh thân, dù là tiếng nói chuyện đè thấp của bọn học sinh hay tiếng ve kêu ầm ĩ ngoài cửa sổ truyền đến, dường như đều không thể ảnh hưởng đến anh chút nào, anh thản nhiên nằm trên bàn, giống như quanh thân bao phủ lá chắn trong suốt không thể bị xuyên thấu, chặn tất cả âm thanh ồn ào náo động ở bên ngoài, như là một con mèo lớn duỗi thân mình ngủ không hề cố kỵ gì.
Hoàn toàn khác lúc anh tỉnh.
Hàn Lệ mất kiểm soát hồi tưởng lại lúc Trình Thần giảng dạy.
Anh vĩnh viễn linh hoạt và xảo trá như vậy, cho dù mình nỗ lực bao nhiêu cũng không thể đụng tới đối phương nửa phần, chỉ có thể bị quật xuống đất một cách hung hăng hết lần này đến lần khác.
Khí thế lạnh trầm sắc nhọn và lực lượng, kỹ năng áp đảo kia gần như làm Hàn Lệ đứng đối diện anh khó thở.
Ánh mắt Hàn Lệ dừng trên sống lưng nửa cong, tầm mắt trượt dọc theo vết lõm sâu của xương sống kéo dài thành một đường cong duyên dáng, chầm chậm đi xuống vòng eo.
Ánh mắt hắn hơi tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-vien-uon-nan-tam-quan/1355573/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.