11
Hoá ra thằng nhóc này là một nửa ân nhân cứu mạng của tôi.
"Thì cảm ơn anh đã cứu mạng." Tôi buông tay đang nắm tay hắn xuống.
Hắn nhướng mày, rũ mắt nhìn tôi: "Nói suông vậy thôi à?"
"Tôi nhớ rõ năm đó cậu ghé vào lưng tôi ngủ say ngoắc cần câu, nói cái gì mà lấy thân báo đáp"
Quá khứ đen tối của tôi bị khơi ra, tôi ngơ người: "Anh đừng có trách em, hồi đó em xem TV thấy mấy cô mấy chú cứ lấy thân báo đáp, em còn nhỏ mà nên mới học theo chứ bộ!"
Khi nhỏ thích Hà Kham, cũng có một phần nguyên nhân là bị phim truyền hình ảnh hưởng.
Hồi cấp 3, anh ấy kiên nhẫn dạy kèm cho tôi còn khiến tôi cảm động muốn khóc.
"Biết lựa cái để học đấy."
"Hả?"
Tôi cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Sao nghe như kiểu....... anh có ý gì với em vậy."
Hắn cong môi cười: "Là cậu lấy trà đắng của tôi, là cậu tự nói lấy thân báo đáp, cậu còn lừa người ta tôi là bạn trai cậu, phải là..." Cận Xuyên Ngôn ghé lại gần tôi.
"Là cậu có ý gì với ân nhân cứu mạng chứ nhỉ?"
12
Hai mắt tôi lúng liếng, đột nhiên bắt đầu nghi ngờ trái tim của mình, có một chút không biết phải đối mặt với hắn thế nào.
36 kế chạy là thượng sách, tôi chào một tiếng rồi quay đầu chạy biến.
Giọng nói bất đắc dĩ của hắn vang lên bên tai tôi: "Đi nhầm rồi kìa, quẹo phải."
13
Sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-tra-dang/2887861/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.