15
Sáng sớm hôm sau, tôi lại nằm trên giường Cận Xuyên Ngôn, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Lại đưa tay ra, hắn nhìn trà đắng trong tay tôi, nhướng mày.
"Lợi hại, vẫn chưa quên ý định ban đầu."
Tôi nhét đồ lại vào tay hắn, khụ một tiếng: "Anh Cận, hôm qua anh không phơi trà đắng ở ban công à?"
"Làm sao?"
"Không phải em đã nói rồi sao, anh không nghe thấy à?"
"Hử?"
"Nếu mà phơi ở ban công thì em sẽ tự về phòng ngủ, không phơi em sẽ leo lên giường anh đấy!"
"Quên mất."
"Sao anh có thể quên được chứ?!"
"Cho nên bây giờ cậu đang oán trách ân nhân cứu mạng của mình à?"
Chân thành cảm ơn, tôi sắp bị PTSD với 4 chữ " n nhân cứu mạng" này luôn rồi.
(PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn, nói ngắn gọn là ám ảnh tâm lý)
"Anh, sao anh vô lý như vậy!" Tôi tức giận đến mức ngồi dậy, hai tay chống nạnh: "Rõ ràng là do anh quên, anh sai mà em nói một tí cũng không được, anh không muốn em xuất hiện nữa thì anh treo đồ lên đi!"
Tôi nóng lên, không khống chế được âm lượng, âm thanh sột soạt của giường đối diện vang lên dọa tôi giật mình, người tôi run lên, Cận Xuyên Ngôn một tay ôm tôi vào lòng.
Nước giặt có mùi hoa oải hương.
"Anh Cận, sáng sớm anh nói chuyện với ai thế?"
"Xin lỗi, mẹ tôi gọi điện thoại tới"
"À..."
Vài giây sau tiếng ngáy vang lên lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-tra-dang/2887859/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.