Sau khi một giọng nói đầy quen thuộc vang lên. Thế là tôi nhanh chóng nhận ra rằng, đây chính là giọng nói của Trúc Linh. Tôi liền hoảng sợ nhờ mẹ cô ấy để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng mà vì một lí do gì đó mà mẹ cô ấy tự dưng "mất tích" từ lúc nào mà không hay. Thế là, trong căn phòng bếp chỉ còn mỗi hai người, điều đó làm cho tôi cảm thấy hồi hộp vô cùng. Thế nhưng, tôi cảm nhận rằng có vẻ như cô ấy không quan đến tâm điều đó, liền tiếp tục nói:
- Nhìn thấy đồ ăn trên bàn, chắc là cậu quên ăn sáng rồi nhỉ?
Thế nhưng, tôi vẫn không dám đáp lại vì có hơi xấu hổ. Khi mà trên đời này có ai không như vậy khi mà bị người khác bắt chẹt như vậy cơ chứ? Và chính vì điều này, tôi không dám quay mặt lại đối diện với cô ấy.
Sau đó, cô ấy lấy ghế ngồi cạnh tôi. Lúc này, tôi mới thấy rằng hiện giờ Trúc Linh đang mặc một cái áo đen, kết hợp với một cái váy dài màu trắng. Trông rất là hợp thời trang. Sau đó, cô ấy nói tiếp với tôi:
- Này Lê Ninh, thấy con gái người ta hiện đang tốn công ăn mặc đẹp như vậy. Thì ít ra cũng phải khen lấy một câu chứ!
Biểu hiện của Stella đã dồn tôi vào bước đường cùng, không thể chạy thoat đi đâu được, thế là tôi buộc phải đưa ra một lời nhận xét về cô ấy. Tôi có hơi lắp bắp một chút nói:
- Thật ra, hôm nay cậu đẹp lắm!
Trước lời khen đầy sự xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-tinh-thanh-xuan-cap-ba-cua-toi/958060/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.